Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » 12 nữ thần – Quyển 2 » Phần 192

12 nữ thần - Quyển 2 - Tác giả Slaydark

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 192

Sau khi gặp lại Vô Địch, Dương cùng Tịnh Nghiên và Hắc Phù Đổng theo chân Vô Địch tiến vào khu trại.

Vừa vào, Dương gặp một gã đàn ông đang cầm chổi quét sân, gã đàn ông này râu ria xồm xoàn, ăn mặc xuề xòa, nhưng thực chất ẩn bên trong là loại khí chất của bậc kiêu hùng ít ai có được.

Long Chúc Lôi, anh của mẹ Dương, cha của Long Ngạo. Trước đây, Dương từng tiếp xúc với Long Chúc Lôi, nhưng khi đó Dương giả làm người khác. Giờ gặp lại với thân phận thật ở Hắc Đạo khiến Dương không khỏi bất ngờ và ngổn ngang cảm xúc.

Tại Long Thành khi đó, Dương và Diễm rơi vào tuyệt vọng, Long Chúc Lôi đã lao ra phẫn nộ chửi mắng Long Hán xối xả bất chấp vai vế, thân phận và chênh lệch cấp bậc, hành động này khiến lòng Dương luôn ghi nhớ.

Nhưng Dương chưa từng ngờ rằng Long Chúc Lôi sẽ có mặt tại Hắc Đạo, tổ chức Dương lập ra để âm mưu tấn công Long Thành.

Khi Dương đang thẫn thờ, Long Chúc Lôi tiến đến, vỗ vai Dương cái bẹp và nói: “Mụ nội! Lớn bộn!”

Một cái vỗ vai, một câu ngắn ngủn, nhưng Dương cảm giác được tình thân trong ánh mắt Long Chúc Lôi, dù hai người đứng ở hai phe đối lập.

Long Chúc Lôi không giỏi thể hiện cảm xúc, Dương cũng không biết nói gì, im lặng một lúc, Dương mới mở miệng hỏi: “Sao cậu lại ở đây?”

“Mụ nội!” Long Chúc Lôi quạu quọ nói: “Kể ra cũng dài, ngày xưa ta có gặp một tia Hắc Ma Đế Lôi, bị nó đánh cho te tua. Sau đó ta thuê người lần tìm dấu vết của nó, cho đến hai năm trước, ta có tin tức và tìm đến.”

“Mụ nội!” Long Chúc Lôi khó chịu mắng rồi kể tiếp: “Đúng là có Hắc Ma Đế Lôi, nhưng ngoài ta còn có một con bé, chắc cỡ tuổi bây. Mụ nội, hóa ra Hắc Ma Đế Lôi là của nó, ta tức quá chửi nó một trận.”

“Mụ nội nó! Ai ngờ nó mạnh vãi cứt, nó đánh ta một trận bầm hết mình mẩy, sau đó phong ấn linh lực ta rồi chửi ta lớn đầu mà mất dạy, bảo ta đi học lại cách làm người.”

Nghe thế, Dương trố mắt ngạc nhiên, tầm tuổi Dương mà đánh bại Long Chúc Lôi thì chắc cũng tầm thiên tài Hùng Vương Bảng.

Long Chúc Lôi tức thở hồng hộc kể tiếp: “Hình như nó xưng tên là Dạ Minh Châu gì đó.”

“Dạ Minh Châu?” Dương chưa từng nghe qua cái tên này, nhưng lại gợi cho Dương một cái tên khác, Minh Châu. Dương lập tức hỏi Google về thông tin của Dạ Minh Châu, nhưng không có đáp án.

Dương đã quá quen với chuyện Google không trả lời được một số câu hỏi của hắn, trước đây Dương vẫn luôn cho rằng Google thích nói thì nói, thích giấu thì giấu, nhưng trong hai năm không có Google, có nhiều khi Dương suy nghĩ lại và cảm thấy dường như không đơn giản là như vậy, thậm chí, theo cảm giác mơ hồ của Dương, có thể Google có nhiều tầng thông tin và Dương cần một thứ hoặc điều gì đó để khai phá những tầng thông tin cao hơn và cũng có thể là mở khóa những khả năng đặc biệt hơn.

Lúc Dương và Long Chúc Lôi nói chuyện, những người xung quanh nghe tiếng nên lần lượt đến xem.

Dương lần lượt chào hỏi Phan Phúc Pháp, Lương Vô Thường, Đặng Vô Tâm.

Phan Phúc Pháp chính là người đã gợi ý Dương sáng lập Hắc Đạo và cũng trợ giúp Dương gầy dựng tổ chức.

Vô Ảnh Công Tử Lương Vô Thường, từng là thiên tài hạng nhất của Tứ Siêu Tân Tinh, là một thiên tài xuất chúng nhưng xuất thân từ Thâm Hậu Môn, một tổ chức không quá lớn mạnh. Điều này khiến tài năng của Lương Vô Thường bị giới hạn. Từng có nhiều tổ chức muốn chiêu mộ Lương Vô Thường nhưng hắn đều từ chối vì không muốn phản lại Thâm Hậu Môn.

Dương đánh giá rất cao tài năng của Lương Vô Thường nên đã bàn với Phan Phúc Pháp viết thư mời Lương Vô Thường hỗ trợ Hắc Đạo 15 năm, trong 15 năm này, Lương Vô Thường vẫn là người của Thâm Hậu Môn. Đổi lại, Dương vẽ ra một bản thiết kế bảo vật cực kỳ phù hợp với hai thuộc tính linh lực của Lương Vô Thường cùng với lời hứa trong vòng ba năm sẽ tặng món bảo vật này cho Lương Vô Thường.

15 năm đối với người luyện hồn không dài. Hơn nữa chỉ là hỗ trợ chứ không bắt phải gia nhập Hắc Đạo, so với tiềm năng to lớn của bản thiết kế bảo vật mà Dương vẽ ra, thậm chí là chưởng môn Thâm Hậu Môn đều gật đầu đáp ứng cho Lương Vô Thường tham gia hỗ trợ xây dựng Hắc Đạo.

Còn đối với Đặng Vô Tâm, Dương dùng cùng một cách thức, nhưng khác biệt ở chỗ thay vì hứa hẹn một bảo vật, Dương tặng không cho Thảo Cầm Viên một bản thiết kế loại nhẫn không gian chứa được linh thú loại đặc biệt, hiệu quả hơn hẳn loại mặt dây chuyền mà Đặng Vô Tâm dùng để trấn giữ Lôi Ảnh Thú. Bản thiết kế này khiến Đặng Đô mừng phát điên, thiếu điều muốn gả Đặng Vô Tâm cho Dương, nhầm, muốn gả Đặng Vô Tư cho Dương.

Sau khi chào hỏi ba người Phan Phúc Pháp, Đặng Vô Tâm, Lương Vô Thường, Dương giật mình nhìn thấy Độc Hành.

Trái với sự ngang tàn và mạnh mẽ mà Dương thấy ở Độc Hành qua hai lần chạm trán, Độc Hành hiện tại trông phờ phạc mệt mỏi như thằng trúng thực, hắn thấy Dương nên liền chạy đến mừng rỡ chào Dương: “Thủ lĩnh! Phan Phúc Pháp nói thủ lĩnh chính là thủ lĩnh! Em là Vạn Lý Độc Hành, xin chào thủ lĩnh, kính chúc thủ lĩnh sống lâu trăm tuổi, vạn sự như ý.”

Sự cung kính của Độc Hành khiến Dương nghi ngờ nhìn kỹ xem trên đầu Độc Hành có cây nấm đầu buồi nào không, nhưng không có.

Độc Hành vẫn mất trí nhớ vì chịu ảnh hưởng từ cú đấm mang hắc niệm của Dương.

Nhưng Dương không chắc, nên hắn nhìn Độc Hành bằng ánh mắt nghi ngờ.

Tưởng Dương không biết gì về Độc Hành, Phúc Pháp liền giới thiệu: “Độc Hành gia nhập Hắc Đạo để xin bữa cơm ăn qua ngày sau khi bị tai nạn mất trí, hắn hơi khờ nhưng khá khỏe, đang làm chân sai vặt.”

Nghe thế, Dương trợn mắt nhìn Phan Phúc Pháp, ụ má, Nhất Ảnh Độc Hành, kẻ khiến ngay cả Đoạn Tuyệt, Trịnh Thiên Minh, Vân Phi cũng phải sợ xanh mặt, vậy mà bay dám bắt nó làm chân sai vặt, nó nhớ lại nó vặt cho bay trụi lông háng!

Thấy mặt Dương nghi hoặc, Phúc Pháp vỗ đầu Độc Hành và nói: “Hắn hiền lắm, cần gì cứ sai hắn làm!”

Độc Hành cúi đầu lễ phép nói với Dương: “Thủ lĩnh cần gì cứ gọi em, việc gì em cũng làm, thậm chí là cầm cu cho thủ lĩnh đái em cũng làm.”

Dương xanh mặt, đang không biết làm gì với Độc Hành thì chợt có tiếng gọi từ gian bếp: “Ăn cơm nào! Hôm nay có món mới.”

Nghe tiếng gọi, Dương chợt có cảm giác giống như bầu không khí trở nên u ám lạ thường, rồi Dương thấy Phan Phúc Pháp mếu như sắp khóc, Lương Vô Thường nhíu mày, Đặng Vô Tâm hai tay ôm đầu, Vô Địch xoa trán, Độc Hành ngã bẹp xuống đất.

“Mụ nội! Lại món mới!” Long Chúc Lôi chửi thề.

Dương khó hiểu hỏi: “Món mới thì sao? Tệ lắm hả cậu?”

Phan Phúc Pháp mếu máo nói: “Không tệ, nhưng không tốt cho hệ tiêu hóa! Kẻ nấu là Võ Bạch, món nào hắn nấu cũng giống như thuốc xổ, nhất là mỗi khi có món mới.”

“Vậy thì đừng ăn, và đừng để hắn nấu nữa?” Dương nhíu mày nói.

Phúc Pháp lắc đầu: “Từ khi hắn thử nấu ăn lần đầu thì ta đã khuyên hắn bỏ đi để làm người, nhưng hắn bảo hắn giống như được khai sáng, nấu ăn giúp hắn quên đi nỗi đau thất tình, thậm chí hắn xem nấu ăn là tình yêu của đời mình. Hắn không chịu bỏ, chúng ta vờ ăn ít hoặc không ăn thì hắn dỗi, mà tên này khi giận dữ thì rất cục súc…”

Phúc Pháp ngập ngừng rồi thì thầm với Dương: “Ai không chịu ăn, hắn rủ ra tập võ rồi đập cho nhừ tử!”

Mà lúc này Dương thấy một thanh niên mặc tạp dề trắng bước ra từ gian nhà bếp. Ấn tượng đầu tiên của Dương là mái tóc trắng trên gương mặt trẻ trung, và khi nhìn kỹ gương mặt kẻ này, Dương mang máng nhớ ra là mình đã từng gặp gỡ kẻ này một lần.

“Là kẻ ở Băng Sơn Tuyết Lâm?” Dương nhớ ra, đó là lúc Dương còn là Bình Thường mất trí, hắn gặp kẻ này trong cuộc hành hương đến Băng Sơn Tuyết Lâm và lầm tưởng kẻ này là sư phụ hắn. Lúc Bình Thường quỳ xuống dập đầu chào Võ Bạch, Võ Bạch cũng quỳ xuống dập đầu gọi Dương là sư phụ.

Ngoài ra, bản thân Dương cũng không biết rằng, vì Võ Bạch cục súc gây nhiễu loạn không gian nên khi đó bọn Bình Thường mới từ Băng Sơn Tuyết Lâm lạc sang Phật Cảnh.

Võ Bạch cũng thấy Dương, hắn giơ tay chào Dương như đã quen biết từ trước: “Anh rể! Lâu quá không gặp!”

Võ Bạch chạy đến vừa tay bắt mặt mừng với Dương vừa nói: “Lần trước thấy anh rể nằm xỉu mà bận quá không kịp chào hỏi, bà chị lo cho anh rể lắm đấy!”

Dương chẳng hiểu mô tê gì ráo: “Hả? Anh rể là sao? Xỉu hồi nào? Bà chị nào cơ?”

Võ Bạch đáp: “Ở Địa Tâm Cảnh ấy, em với bà chị bận cứu thằng em út nên không kịp chào hỏi, anh rể đừng giận.”

Dương không tra được thông tin gì về tên Võ Bạch này, chỉ có thể suy đoán rằng tên này và chị em nhà hắn là những nạn nhân được Dương cứu trong cuộc chiến dưới Địa Tâm Cảnh. Dương đâu thể biết Võ Bạch nói đến Vô Thiên Dạ Minh Châu và Vô Thiên Trục Nhật, vì khi Vô Thiên Bạch và Dạ Minh Châu xuất hiện để cứu Trục Nhật trong Địa Tâm Cảnh thì Dương đã ngất đi.

Võ Bạch tỏ ra hâm mộ nháy mắt với Dương: “Bà chị mê anh như điếu đổ, cứ lâu lâu lại nhắn hỏi tinh tức ông anh, muốn tìm gặp ông anh để học Dạ Hành.”

“Dạ Hành?” Dương càng khẳng định Võ Bạch và chị hắn là người hâm mộ của mình, vì Dạ Hành là dị năng tối hậu của riêng Hắc Ma Đế Lôi, người khác làm sao học được?

Trừ khi…

“Cho hỏi chị ngươi tên gì?” Dương nghi ngờ hỏi.

Võ Bạch đáp chỉ mình Dương nghe được: “Chị ta kể lúc gặp anh thì bả chưa đặt tên, bả dặn nếu gặp anh thì gửi anh lời nhắn: Dạ Minh Châu sẽ cưa đổ anh.”

Dương trợn tròn mắt, Dạ Minh Châu này cũng quá đáo để rồi, chẳng lẽ vì thích hắn nên nàng mới thu phục Hắc Ma Đế Lôi, dẫn đến cuộc đụng độ với Long Chúc Lôi?

Tỏ ra hâm mộ Dương vô cùng, Võ Bạch xoa tay nói: “Hâm mộ anh quá, đỉnh cao của tán gái chính là khiến gái phải tán mình. Anh rể đi đường xa chắc đói rồi, vào đây ăn thử món em mới chế ra…”

Bạn đang đọc truyện 12 nữ thần – Quyển 2 tại nguồn: http://truyensextv.com/12-nu-than-quyen-2/

Long Thành, trong một nơi tối tăm.

Một giọng nói yếu ớt chua chát vang lên: “Long Ngạo bị truy sát, không rõ sống chết…”

Một giọng khác thở dài rồi nói: “Long Ngạo cũng thất bại, chẳng lẽ Long Tộc thật sự tàn rồi sao?”

“Long Thành bị phong tỏa, toàn bộ chúng ta bị khống chế, nếu nói còn hy vọng, có lẽ chỉ có thể trông chờ vào những người bên ngoài.”

“Bên ngoài? Còn có ai ở ngoài Long Thành có khả năng và thật lòng muốn cứu Long tộc?”

“Long Chúc Lôi, Long Chúc Phong, Long Chúc Diễm, Long Chúc Băng, và… Võ Phi Dương…”

Khi những cái tên vang lên, những người có mặt cùng lắc đầu chua chát, niềm hy vọng cuối cùng của Long tộc lại là những người, hoặc bị Long tộc ruồng bỏ, hoặc rời bỏ Long tộc…

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Phần 220
Phần 221
Phần 222
Phần 223
Phần 224
Phần 225
Phần 226
Phần 227
Phần 228
Phần 229
Phần 230
Phần 231
Phần 232
Phần 233
Phần 234
Phần 235
Phần 236
Phần 237
Phần 238
Phần 239
Phần 240
Phần 241
Phần 242
Phần 243
Phần 244
Phần 245
Phần 246
Phần 247
Phần 248
Phần 249
Phần 250
Phần 251
Phần 252
Phần 253
Phần 254
Phần 255
Phần 256
Phần 257
Phần 258
Phần 259
Phần 260
Phần 261
Phần 262
Phần 263
Phần 264
Phần 265
Phần 266
Phần 267
Phần 268
Phần 269
Phần 270
Phần 271
Phần 272
Phần 273
Phần 274
Phần 275
Phần 276
Phần 277
Phần 278
Phần 279
Phần 280
Phần 281
Danh sách truyện cùng bộ:
12 nữ thần – Quyển 1
12 nữ thần – Quyển 2
12 nữ thần – Quyển 3 (Update Phần 11)
Thông tin truyện
Tên truyện 12 nữ thần - Quyển 2
Tác giả Slaydark
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Truyện loạn luân, Truyện người lớn, Truyện sắc hiệp, Truyện sex hay, Truyện sex mạnh
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 15/08/2022 03:39 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả Slaydark

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân