Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Dục Uyển » Phần 130

Dục Uyển

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 130

Cộp!! Cộp…”

Hoắc Mạn Ni lôi Hoắc Luật ra xe hơi của họ, nhưng hắn đã không thể kiểm soát được dục vọng ẩn sâu, liền đè Hoắc Mạn Ni xuống ghế, và vội vã lôi kéo váy áo trên người cô, còn luồng tay vào trong kéo tuột chiếc quần lót ra, tất cả hành động đều hoang dại mạnh bạo hơn hẳn ngày thường.

“Ưm… m…”

Hoắc Mạn Ni cũng rất muốn được gần gũi hắn, nhưng cô còn chuyện quan trọng hơn.

“Luật! Chờ chị một lát, chị sẽ quay lại ngay.” Hoắc Mạn Ni kiên quyết đẩy hắn ra, rồi đóng sập cửa lại.

“Rầm… m!!!”

Hoắc Luật ngã phịch xuống ghế, cả người nóng hừng hực và thở gấp, nhìn Hoắc Mạn Ni.

“Chị sẽ quay lại nhanh thôi.”

Hoắc Mạn Ni chỉnh sửa lại đầu tóc rồi quay lại bữa tiệc. Mục đích chính là tìm một người, ánh mắt của cô liếc đến chỗ ban công, nơi có hai con người đang say khướt đến bất tỉnh nhân sự.

Cô bước tới và lôi Hoắc Phi đứng dậy.

“Chị Mạn Ni! Là chị sao?” Hoắc Phi mơ màng nhìn Mạn Ni.

“Em say rồi, để chị đưa em về.”

Dù không đủ tỉnh táo để bước đi ngay hàng thẳng lối, nhưng Hoắc Phi vẫn nhận ra con đường này vốn không phải đi ra bãi đổ xe. Mà là vào một căn phòng xa lạ.

“Rầm… m!!!”

Sau khi ném hắn lên giường, thì Hoắc Mạn Ni đã nhanh chóng rời khỏi phòng, vì cô biết Hoắc Luật ở trong xe, khổ sở thế nào.

“Két… t…”

Nhìn cách cửa khép lại và bóng dáng của Hoắc Mạn Ni mờ dần, ý thức được mình bị bỏ phế ở một căn phòng xa lạ. Hoắc Phi mới lòm còm bò dậy.

Nhưng lại có một đôi tay mềm mại đang tru du khắp người hắn, những ngón đang vuốt ve phần bụng, rồi di chuyển lên ngực xoa nắn. Hơi thở ấm áp phà vào cổ hắn, hai cánh môi mềm mại của ai kia còn đang liếm vờn quanh tai, xuống cổ và tìm đường đến môi của hắn mà mút lấy.

Lúc xoay người qua thì đôi mắt mơ màng của Hoắc Phi chẳng thể nhìn rõ được bất cứ thứ gì, mắt, mũi, miệng, khuôn mặt chỉ là dấu chấm hỏi, nhưng có cái bớt đỏ nở rộ trước mắt là hắn nhận ra.

“Uyển! Là em sao?”Hắn đưa tay vuốt ve lấy mặt của Dục Uyển, mỉm cười một cách khờ khạo.

Dục Uyển vì cho uống thuốc quá liều nên bị đánh gục triệt để, chỉ biết buông thả bản thân mình, cô như bị phát điên.

Ai đứng đằng sau tất cả chuyện này, vì sao cô lại bị như vậy, và tại sao Hoắc Phi lại có mặt ở trên chiếc giường này. Tất cả câu hỏi đều bị gạt sang một bên, đầu óc hoàn toàn trống rỗng, chỉ biết hoạt động theo bản năng.

Khắp người cô nóng hừng hừng như lửa, còn bên dưới lại ngứa ngáy và ướt át chảy nước. Dục Uyển hiểu, thứ cô đang khát khao lúc này nhất chính là sự nóng bỏng được lắp đầy, và cô biết rõ mình sẽ tìm được cái cảm giác đó ở đâu trên người của Hoắc Phi, nên nhanh nhất cởi tung quần áo của hắn, trèo lên người hắn ngồi, tháo dây nịt, cởi khuy và kéo dây khóa xuống. Tất cả hành động đều vội vàng gấp rút, cô thật không thể chịu hơn được nữa.

Nhưng khi chạm tay vào dưới đũng quần của Hoắc Phi…

Tiểu phi tử của hắn lại không có động tĩnh gì, hình như nó đã ngủ đông quá lâu nên chưa thể tỉnh dậy tức khắc. Cô cần phải làm chút hành động để khiêu khích nó.

Dục Uyển với tay ra phía sau lưng kéo dây khóa áo xuống, cổ áo liền rũ xuống, tuột khỏi đôi vai nõn nà, hai bầu vú trắng nõn tròn trịa bị ép chặt bên dưới áo lót, lồ lộ trước mắt Hoắc Phi, đôi mắt của hắn trở nên nóng hơn.

Và Dục Uyển còn chủ động cầm lấy tay của Hoắc Phi đặt lên ngực mình, mềm mại ngay trước mặt nếu không “xơi” chắn chắn không phải là đàn ông.

Hoắc Phi thỏa sức mà xoa nắn, nhào nặn theo ý thích.

“Ưm… m…”

Dục Uyển ưỡn ngực và cong mông lên. Vì cô cảm nhận được sức ép mãnh liệt từ bên dưới đũng quần kia. Anh bạn nhỏ của Hoắc Phi đã thức tỉnh, đâm vào bên dưới cô. Mặc dù bên dưới đang ướt át lạnh lẽo nhưng vẫn cảm nhận được độ cực nóng của nó, như muốn xuyên thủng quần lót cô đang mặc.

Dục Uyển không thể cưỡng lại được, khát khao được Hoắc Phi lấp đầy càng mãnh liệt hơn. Cô đẩy hắn ra, Hoắc phi có hơi hụt hẫng nhưng khi hắn nhìn thấy hành động tiếp theo đầy khiêu khích của Dục Uyển thì hắn lại càng hưng phấn hơn.

Dục Uyển đứng dậy trước mặt của Hoắc Phi, cô vén váy lên cao. Đôi chân thon dài thẳng tấp trắng muốt, thu hút ánh mắt của hắn, Hoắc Phi nuốt vào một ngụm nước bọt. Đến khi hắn nhìn thấy chiếc quần lót màu trắng tinh khiết vì dâm thủy chảy ra, mà ướt át thành mãng, có thể nhìn xuyên được những sợi lông mau màu đen óng ánh bên dưới, thì Hoắc Phi gần như nín thở. Và đến khi Dục Uyển đặt tay lên quần lót và kéo xuống trước mặt hắn, Hoắc Phi đã không thể kiềm chế được. Hắn chỉ muốn đè Dục Uyển xuống, xỏ xuyên vào người cô.

Hoắc Phi lập tức bật dậy kéo lấy Dục Uyển, nhưng Dục Uyển lại đè hắn xuống giường trước. Cô dang chân ra, rồi ngồi lên người Hoắc Phi, giữ chặt hai tay hắn ép sát xuống giường, không cho hắn động đậy.

“Ưm… m…” Cảm giác tê dại, sung sướng khiến cô bật ra tiếng rên. Mặc dù dục vọng của hắn chỉ vừa chạm nhẹ vào, chưa tiến sâu vào bên trong cô, nhưng Dục Uyển đã cảm thấy kích thích.

Nhất định là hắn đang nằm mơ, nhưng giấc mơ này là quá tuyệt vời.

Sau tất cả Hoắc Phi vẫn cho là hắn đang mơ, nhưng dù là mơ thì cũng không sao, vì cuối cùng hắn cũng có được Dục Uyển. Nhưng tại sao không cho hắn hưởng sự ngọt ngào tới cùng, ngay cả trong giấc mơ, hắn cũng không thể nằm trên, chỉ có thể nằm dưới.

Không được, đây là giấc mơ của hắn thì phải do hắn làm chủ, có lý nào ngay cả trong mơ hắn cũng không thể nắm quyền chủ động. Hắn muốn nằm trên, muốn là người thượng Dục Uyển.

“Rầm… m…” Hắn lật người đè cô nằm xuống.

Cũng hy vọng lần này Hoắc Phi sẽ được toại nguyện, thượng được Dục Uyển như tâm nguyện bấy lâu nay của hắn.

Bạn đang đọc truyện Dục Uyển tại nguồn: http://truyensextv.com/duc-uyen/

“Xin lỗi! Các người không có tên trong danh sách khách mời nên không thể vào.”

“Sao lại như vậy, có người gọi điện cho chúng tôi đến đây, sao lại không cho vào.”

“Đúng đó, tôi cũng nhận được điện thoại.”

“Thành thật xin lỗi! Chắc có sự nhầm lẫn ở đây… bọn tôi không nhận được thông báo gì, nên xin về cho.”

Trước cổng lớn Trịnh gia, đang có một cuộc tranh cãi giữa những ký giả từ tòa soạn báo giải trí và vệ sĩ của Trịnh gia. Bọn họ bị giữ lại ở bên ngoài vì không có thiệp mời. Còn đám vệ sĩ thì làm tròn nhiệm vụ, chặn cổng không cho vào. Cho nên trận tranh cãi ngày một lớn tiếng.

“Xin lỗi… mời các người về cho.”

“Chẳng lẽ chúng ta bị người ta chơi… shit…”

Cả mười mấy phóng viên thất vọngcầm máy ảnh ra về, khuôn mặt khó chịu còn chửi tục.

Đám vệ sĩ nhìn theo lắc đầu, bộ dạng đang cười nhạo bọn phóng viên. Nhìn cách ăn mặc và hành xử biết ngay đến từ những tờ báo lá cãi rẻ tiền, chuyên theo đuổi nhưng tin tức giật gân. Nếu cho đám người này vào, lỡ gây chuyện thì bọn họ không gánh nổi trách nhiệm.

Phải hiểu tiệc thọ của Trịnh đại tướng là sự kiện rất lớn, không phải tòa báo nào cũng may mắn được mời tham dự. Nên vừa nhận được điện thoại của chủ biên tập, họ bỏ hết mọi công việc, tức tốc chạy đến đây, kết quả…

“Khoan đã!”

Tất cả ký giả và vệ sĩ đều xoay người lại, Trình Mỹ từ bên trong đi ra. Những vệ sĩ bên ngoài nhìn thấy cô ta đều cúi đầu chào. Còn đám ký giả thì không ai lạ gì với Trình Mỹ, ngày nào cũng xuất hiện trên các tạp chí, bọn họ cũng từng làm việc với cô ta.

“Cô Trình!” Bọn phóng viên lịch sự chào hỏi một tiếng.

Trình Mỹ gật đầu chào hỏi lại với đám ký giả, rồi bước đến trước mặt đám vệ sĩ.

“Là do tôi mời họ đến, các anh cho họ vào đi… tôi đã nói với ông cậu rồi, các anh không phải sợ gì cả.”

“Dạ! Tiểu thư”

Trình Mỹ thường xuyên lui tới nhà họ Trịnh, lại là cháu gái gọi Trịnh lão là ông cậu. Nên bọn vệ sĩ ở đây đều nghe theo lời của cô ta, Trình Mỹ như chủ nhân của họ. Và Trình Mỹ đã lên tiếng thì họ không có quyền nói “không”.

Chỉ có thể nép ra hai bên đường, mở rộng cổng chào đón đám ký giả.

“Mời…”

Đám ký giả hớn hở đi vào trong, trước sự đồ sộ và hoành tráng của Trịnh gia, cùng với sự có mặt của rất nhiều đại nhân vật nổi tiếng hiếm hoi, cho dù xin xếp lịch trước một tháng nhưng tới một năm sau cũng chưa có cơ hội gặp mặt. Một phóng viên không kiềm chế được cảm xúc dâng trào, đã lấy máy ảnh trong túi ra, chụp lại khoảnh khắc trọng đại đó.

“Tách…”

Nhưng ánh đèn vừa lóe lên, âm thanh vừa phát ra. Và người ký giả đó cũng chưa kịp thu lại máy ảnh, đã có một vệ sĩ từ xa tức tốc chạy đến, hắn giật lấy máy ảnh của người ký giả.

“Chỗ này không được phép chụp hình, phiền các người giao máy ảnh ra.”

Đó là quy định của Trịnh gia, không phải lúc nào muốn chụp hình là chụp, tất cả máy ảnh sẽ bị tịch thu, cho tới khi nhà họ Trịnh cho phép họ được phỏng vấn, thì họ mới được phép cầm lại máy ảnh.

Bọn ký giả không biết phải làm sao. Họ có cảm giác như mình đang rơi vào trường hợp của một võ tướng vào triều phải giao nộp vũ khí, mới được diện kiến thánh thượng. Nhưng máy ảnh là bạn bất ly thân, nếu không có nó làm sao họ săn tin.

“Ha… a… Tôi biết rồi… sẽ không chụp nữa, nhưng tôi có thể cầm máy ảnh của mình được không?”Người ký giả cố tỏ ra thân thiết.

“Không được… xin anh giao lại máy ảnh… và tất cả mọi người ở phía sau nữa, không ai được mang máy ảnh vào.” Người vệ sĩ quay sang những ký giả đứng ở phía sau.

Xem ra là không được rồi, vậy đành nhập gia phải tùy tục thôi. Nhìn lại những đồng nghiệp đến từ các tòa báo lớn đang có mặt ở bên trong, cung không có ai mang theo máy ảnh. Nên bọn họ đành phải làm theo, tháo máy ảnh ra giao cho vệ sĩ.

Nhưng lúc này…

“Cứ để bọn họ mang máy ảnh vào, tôi sẽ nói với ông cậu sau… nếu có chuyện gì tôi sẽ là người chịu trách nhiệm.”

“Tiểu thư! Đây là quy định trước giờ của Trịnh gia, có cần phải đi hỏi ý kiến của lão gia… tôi sợ…”

Cho phép ký giả mang máy ảnh vào không phải chuyện nhỏ, ở đây có bao nhiêu nhân vật tầm cỡ, lỡ như bọn chó săn này chụp được vài bức hình gì đó, rồi đăng bậy bạ, sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng của Trịnh gia, trách nhiệm của họ sẽ cực kỳ lớn nếu như Trịnh lão truy cứu.

“Anh sợ cái gì, không phải tôi nói mình sẽ chịu hết trách nhiệm sao… anh cứ đi làm việc của mình đi, bọn họ để tôi lo.”

Trước thái độ cương quyết và phản ứng mạnh của Trình Mỹ thì người vệ sĩ phải nhúng nhường.

“Dạ! Tiểu thư.”

Bọn họ trở xoay người đi, quay lại vị trí bạn đầu của mình, tiếp tục công tác đảm bảo an ninh cho bữa tiệc.

Còn Trình Mỹ đang được sự vây quanh của ký giả. Hóa ra người mời họ đến là Trình đại tiểu thư, theo như những lời úp mở của chủ biên tập qua điện thoại, thì tối nay ở Trịnh gia sẽ xảy ra một chuyện chấn động, bọn họ cần phải nắm bắt cơ hội này và phải phối hợp thật tốt với người đó, có lẽ người đó mà chủ biên nói chính là Trình đại tiểu thư.

“Trình tiểu thư! Không biết… cô muốn bọn tôi làm gì.”

“Đến lúc đó các người sẽ biết.” Trình Mỹ nhếch miệng cười, rồi tiến đến gần chỗ đông vui nhất, nơi Trịnh lão đang đứng.

Khắp Á Lạp Tân đều biết Trịnh lão là người có tình yêu mãnh liệt với đồ cổ, và sở thích cuồng nhiệt với việc sưu tập cổ vật. Chỉ cần nghe nói ở đâu có cổ vật, thì không quan tâm bất cứ thứ gì, thời gian, tiền bạc, ông ta đều có mặt và phải có cho bằng được món hàng đó.

Mọi người đồn rằng Trịnh lão có một căn phòng chuyên dùng để cất giữ cổ vật mà ông ta sưu tập được, suốt bốn mươi năm thì con số đó đã hơn hẳn viện bảo tàng quốc gia. Mọi người trong và ngoài nghề đều hiếu kỳ muốn tận mắt chiêm ngưỡng những món đồ cổ của ông ta, nhưng mãi không có cơ hội.

“Wo… Màu sắc thật trong suốt tinh khiết… lại thêm cái độ sáng bóng không ti vết… cái này không phải là loại thường… Mạc Tổng, ông kiếm đâu ra một món cổ vật đặc sắc như vậy.” Mọi người đều trầm trồ, tất cả họ đang quay quanh Mạc Tổng và chiếc chén lưu ly mà ông ta vừa đấu giá được từ bên Pháp.

Mạc Tổng chỉ vừa xuống tới máy bay không kịp về nhà để cất đồ, vì phải tham dự tiệc sinh nhật của Trịnh lão nên lập tức đến đây. Cũng là một tay săn đồ cổ, và không giấu nổi niềm vui hạnh phúc khi sở hữu được món hàng quý, ông ta đã mở ra để khoe khoang với mọi người.

Nhìn thấy chén ngọc lưu ly quý hiếm đã làm họ lóe mắt, không ai còn nhớ, họ có mặt là vì tham dự tiệc thọ của Trịnh lão.

“Thật quá tinh xảo… Mạc tổng, ông thật quá may mắn khi có trong tay món hàng hiếm này.”

“Ha… a…” Mạc Tổng cũng không giấu nổi vui mừng, quay sang nhìn ông lão bên cạnh mình.

“Trình đại tướng! Tôi cũng muốn được chiêm ngưỡng những cổ vật ngài đã sưu tập được… không biết so với cái chén cổ lưu ly năm trăm năm này thế nào?”

Một ông lão gần bảy mươi tuổi, tay đang cầm tẩu thuốc và miệng thì thồi phì phèo. Mặc dù tóc đã bạc trắng nhưng thần thái và khí phách tỏa ra từ ông ta vẫn ngời ngợi. Cũng có thể nhận ra, ẩn sau bộ vest xám là một thân thể cường tráng dũng mãnh và thân thủ rất linh hoạt. Trước sự “tung hô” về cái chén nhỏ lưu ly của Mạn Tổng, Trịnh lão chỉ nhếch miệng cười, có vẽ gì đó ngạo mạn và khinh người.

“Ông cậu! Con nghe cha nói… ông vừa tìm được một món cổ vật hơn cả vạn năm… từ thời vua Vũ Văn Hy của Bích Lăng quốc, không biết có thật không?”

Trình Mỹ vừa cất tiếng nói trong trẻo của mình thì tất cả khách có mặt ở sảnh đều ồ lên, họ xôn xao, xầm xì rồi quay sang nhìn Trịnh lão như xác minh lại lời của Trình Mỹ có phải thật không.

“Hơn vạn năm sao…”

“Từ thời vua Vũ Văn Hy… có thật không đây?”

“…”

“Chắc là thật, trước giờ Trịnh lão đều có sở thích sưu tầm đồ cổ… sở hữu một món đồ cổ vạn năm cũng bình thường thôi.”

Họ cứ nói mãi, nói mãi. Trong đại sảnh Trịnh gia không còn yên bình nữa. Phải biết trước giờ họ luôn tò mò về căn phòng bí mật của Trịnh lão. Bây giờ lại thêm món đồ cổ vạn năm, Trình Mỹ đã chạm ngay đúng sợi dây thần kinh hiếu kỳ của họ. Cả người như có kiến bò, tay chân ngứa ngái không yên. Nếu hôm nay không được tận mắt nhìn thấy, tối về họ nhất định sẽ không thể ngủ được.

“Trịnh lão tướng quân! Hôm nay là tiệc thọ của ngài, tất cả mọi người đều có mặt… không biết chúng tôi có dinh dự chiêm ngưỡng những món cổ vật của ngài?” Mạc tổng lên tiếng.

“Tôi cũng muốn xem nữa.”

“Tôi cũng vậy…”

Trước làn sóng hiếu kỳ của mọi người, Trịnh lão không muốn khi mọi người ra về lại truyền tai nhau nói, ông là kẻ keo kiệt nhỏ mọn. Nên ông ta đành đáp ứng, miễn cưỡng dẫn bọn họ đến căn phòng yêu quý của mình, trước giờ không cho phép ai vào ngoại trừ ông.

“Được rồi! Nếu mọi người muốn xem thì tôi dẫn mọi người đi.” Trịnh lão hào sản lên tiếng, giọng nói vừa khỏe lại vang xa.

Trịnh lão dẫn đường đi trước, bước thẳng lên lầu. Đám người phía sau rầm rộ đi theo sau ông ta.

“Cộp… cộp…”

Cả đoàn người đều kéo đi hết, Kỉ lão, Hoắc Nghị, Bạch Bang, Lữ Trị… những trưởng lão này cũng không ngoại lệ, còn được nhường cho vị trí đi đầu đàn, đi trước.

“Khiêm! Tôi không thích đồ cổ cho lắm… hay chúng ta đi thôi, tôi đã đặt xong phòng ở khách sạn.” Lệ Kì uốn éo trong ngực của Hoắc Khiêm.

“Chờ một chút… tôi lại muốn xem cổ vật vạn năm đó là gì, chị không cần lên cứ ở đây chờ tôi.” Hoắc Khiêm vừa nói xong đã đẩy Lệ Kì ra, rồi đi thẳng lên lầu.

“Khiêm…”

Chưa nói kịp níu kéo thì Hoắc Khiêm đã lên đến nửa cầu thang. Lệ Kì đứng dưới lầu vừa hụt hẫng lại khó chịu. Cô xinh đẹp rực rỡ trẻ trung như vậy, lại chẳng sánh bằng cái đồ cổ mấy trăm tuổi đó sao. Bọn đàn ông đúng là điên hết, nghe có đồ cổ mắt họ sáng rực, rồi mất hút.

“Hứ…”

Lệ Kì giận dỗi, dậm chân rồi bỏ ra ngoài. Đi lướt qua người của Trình Mỹ.

Trong đại sảnh bây giờ chỉ còn lại mỗi cô ta và một vài người không hứng thú với đồ cổ. Số lượng còn lại cũng rất ít.

Mọi chuyện đều đang đi theo đúng kế hoạch của cô ta, nên Trình Mỹ cảm thấy rất phấn khích. Theo như thời gian ước tính, và tốc độ phát huy của thuốc thì lúc này là thời khắc cao trào nhất. Bọn họ nhất định đang làm chuyện đó…

“Ha. A… Hoắc Luật, tôi xem lần này anh phải giấu mặt đi đâu?” Đây là tiếng lòng của cô ta.

“Cộp… côp…”

Nhấc đôi giày cao gót của mình lên, Trình Mỹ cũng vội vã chạy lên lầu, xem kịch vui.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Phần 185
Phần 186
Phần 187
Phần 188
Phần 189
Phần 190
Phần 191
Phần 192
Phần 193
Phần 194
Phần 195
Phần 196
Phần 197
Phần 198
Phần 199
Phần 200
Phần 201
Phần 202
Phần 203
Phần 204
Phần 205
Phần 206
Phần 207
Phần 208
Phần 209
Phần 210
Phần 211
Phần 212
Phần 213
Phần 214
Phần 215
Phần 216
Phần 217
Phần 218
Phần 219
Thông tin truyện
Tên truyện Dục Uyển
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Dâm thư Trung Quốc, Thuốc kích dục, Truyện bóp vú, Truyện tiên hiệp
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 17/12/2018 03:39 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Xuyên về thời Lê - Tác giả Long Lee One
Câu chuyện của ông Lương Bằng kết thúc bằng cái thở dài thườn thượt, đã hơn hai mươi năm trôi qua, chuyện tưởng như đã trôi vào dĩ vãng, vậy mà... Lư Cầm Công im hơi lặng tiếng bấy lâu, nay lại dám vượt qua biên giới, vào tận đất Đại Việt gây án, xem ra có uẩn khuất gì đó, nhưng câu...
Phân loại: Truyện sex dài tập Chị dâu em chồng Truyện xuyên không
Thuyền tình nơi viễn xứ - Tác giả Lê Cương
Sau ba đêm cắm trại hoan lạc, cả bốn người về đến nhà của David lúc khoảng 4 giờ chiều. Vào nhà tắm rửa xong, Trang bảo Khôi sắp xếp hành lý lại để ra xe, Khôi không hiểu chuyện gì xảy ra nhưng cũng nhất nhất làm theo. David đưa mọi người đi ăn tối, rồi đưa xe thả Khôi và Trang trước...
Phân loại: Truyện sex dài tập Phá trinh lỗ đít Truyện bú vú Truyện liếm cặc Truyện móc lồn Tuyển tập Cô em vợ đa tình
Mẹ con cô giáo Thúy
Cô Thúy ứ lên một cái rồi quay lại nói: Nhẹ... nhẹ thôi nào... đau cô! Thằng Ngọc bĩu môi nói: Gớm! Cái lỗ đít này địt bao nhiêu lần rồi còn đau cái gì mà đau cơ chứ. Banh cái háng rộng ra là đút được vào thôi, banh ra nào. Nói xong thì nó banh cái lỗ đít ra mà nhét vào thật sâu. Cô Thúy nhăn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Con gái thủ dâm Đụ công khai Đụ lỗ đít Đụ tập thể Đụ vợ bạn Làm tình nơi công cộng Làm tình tay ba Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện liếm đít Truyện liếm lồn Truyện người lớn Truyện sex cô giáo Truyện sex học sinh Truyện sex mạnh Truyện sex phá trinh
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân