Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau » Phần 26

Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau

truyen x
Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 26

Đêm đó chị hỏi tôi: “Anh làm như này với Hương bao nhiêu lần rồi?”. Chẳng lẽ… chẳng lẽ đêm đó không phải chị nhầm Hương với H mà… thực sự hôm đó chị hỏi tôi bởi chị nghi ngờ tôi và Hương có gì với nhau trong thời gian tôi xa chị???

(Trong suy nghĩ của tôi từ hôm đó đến tận lúc này đây thì tôi vẫn nghĩ người chị muốn hỏi là bé H (người yêu tôi bây giờ) nhưng chị nói nhầm thành Hương bởi lúc đó đầu óc chị đang trong trạng thái bị kích thích sau khi tôi và chị xa nhau quá lâu mới gặp lại nên nhầm lẫn là chuyện bình thường và tôi cũng chẳng để ý gì đến chuyện đó nữa).

Không, nếu thật sự là như vậy thì không ổn. Chắc không phải như vậy. Nhưng… sao thái độ của chị lại khác lạ như thế. Tôi vừa miên man suy nghĩ vừa thấy hơi chút bực mình. Cùng một lúc sao mọi chuyện lại cùng nhau rối tung rối mù hết cả lên như vậy. Nhấp ngụm nước tôi quay sang nói với Hương:

– Em ngồi đây anh lên nói chuyện với Phương một lúc nhé.

Không nhận thấy những băn khoăn trong tôi Hương vẫn vui vẻ:

– Từ từ đã. Ngồi đây nói chuyện với em một lát. Phương chắc nó xuống bây giờ đấy. Sao lúc nào anh cũng vội vội vàng vàng.

– Ừm…

Miễn cưỡng tôi đành ngồi lại nói chuyện cùng Hương. Hương vẫn nói liên tục:

– Chuyện với bé H thế nào rồi. Anh… ra trường rồi cưới đi.

– Giờ cưới thì lấy gì mà ăn hả em? Anh chắc vài năm nữa.

– …

– …

Mải suy nghĩ về thái độ của chị và ngóng chị xuống nên tôi cũng không để ý lắm đến cuộc trò chuyện với Hương mặc dù Hương nói khá nhiều. Sốt ruột quá bởi gần 20 phút trôi qua mà không thấy chị xuống tôi đành quay sang nói với Hương một lần nữa:

– Thôi em ngồi xem tivi đi anh lên nói chuyện với Phương một lát.

– Vâng, thôi anh lên đi.
Hương là người Hà Nội gốc, học cùng đại học – bằng tuổi với chị – và là bạn thân của chị. Bạn thân của chị không nhiều, chỉ vài người thôi nhưng sau khi ra trường vì những lý do khác nhau nên họ không còn ở Hà Nội nữa vì thế khi đó ở gần chị nhất chỉ còn lại Hương. Từ ngày tôi yêu chị, vào những ngày nghỉ nếu không về quê thì gần như tuần nào tôi và chị cũng đến nhà Hương chơi vào các buổi chiều hoặc tối thứ 7. Với tôi và chị Hương cực kỳ thỏa mái vô tư bởi tính Hương là vậy, thẳng thắn và có phần bộc trực nghĩ gì nói đó chứ không câu nệ. Ban đầu khi tôi mới gặp Hương vì quen với suy nghĩ chị ấy hơn tuổi mình nên theo thói quen bình thường tôi gọi Hương là chị còn Hương thì lúc đó vì không biết tôi ít tuổi hơn Hương và chị nên gọi tôi là anh. Sau khi biết tôi kém tuổi chị, Hương mới đùa rồi nói với tôi và chị rằng: “Anh yêu bạn thân của em, thôi em chấp nhận thiệt thòi gọi anh là anh cho bạn em nó đỡ ngại anh ạ”. Nói thật là lúc đầu xưng anh tôi cũng thấy ngại lắm nhưng sau đó vì thấy Hương cũng vô tư và xưng hô với tôi không có chút gì gọi là miễn cưỡng cả nên dần dà thành quen và cho đến tận bây giờ khi tôi và chị không còn ở bên nhau nữa thì vẫn như vậy.

Còn với thái độ khác lạ của chị hôm nay, thật sự tôi băn khoăn lắm. Nghĩ đi nghĩ lại rồi xâu chuỗi tất cả các sự việc và nghĩ đến câu hỏi của chị đêm nào thì đúng là đêm đó người chị muốn hỏi là Hương rồi. Nhưng chẳng lẽ chị lại ghen với Hương chỉ bởi sau khi chị và tôi xa nhau Hương và tôi hay nói chuyện với nhau hơn? Nếu vậy thì… giờ tôi sẽ nói để chị hiểu.

Sau khi tôi và chị xa nhau đúng là tôi và Hương có thân thiết hơn bởi tôi hay gọi cho Hương nói chuyện. Nhưng tôi gọi cũng chỉ là để hỏi về chị bởi khi đó tôi không liên lạc được với chị. Cả một thời gian dài mấy tháng trời tôi gọi cho chị nhiều lắm mà chị không bắt máy, nhắn cho chị rất nhiều nhưng chị chẳng trả lời vì vậy lúc này Hương là kênh duy nhất truyền tải thông tin về chị cho tôi nên có thể vì thế mà tôi và Hương hay gặp nhau hơn rồi chị em trở lên thân thiết hơn. Có cảm giác như thời gian này Hương còn thân với tôi hơn cả chị. Những ngày rảnh rỗi Hương hay đến chỗ tôi chơi, hôm thì hai chị em đi uống nước ở Hồ Tùng Mậu, hôm thì hai chị em ngồi nói chuyện ở nhà (chuyện này có thể chị biết) nhưng câu chuyện cũng chỉ xoay quanh chị mà thôi. Một vài lần khi Hương buồn chuyện tình cảm (Hương đã có người yêu nhưng khi đó người yêu Hương du học bên Japan), Hương cũng chia sẻ với tôi và có những hôm hai chị em đều buồn nên đi uống, uống xong vì muộn quá nên Hương ở lại xóm trọ cùng tôi nhưng chưa bao giờ tôi để Hương ở trong phòng tôi mà tôi thường gửi Hương sang phòng mấy em hàng xóm.
Trở lại với đêm nay. Sau khi nói chuyện với Hương tôi đi lên tầng gặp chị. Nhìn đồng hồ cũng đã gần 1h sáng rồi. Chuyện chị nghĩ tôi và Hương như nào thì thôi tôi cũng chẳng muốn để ý đến nữa. Hôm nay đến đây thật sự chỉ vì trong lòng tôi thấy thương chị quá. Chị chưa từng là vợ tôi nhưng những gì tôi đã trải qua cùng chị thì thật sự nó còn lớn hơn tình nghĩa vợ chồng và giờ đây thấy chị gặp trắc trở khi mà đã xa mình thực sự tôi xót xa và thương chị nhiều lắm. Quay lại với chị để bù đắp là điều không thể, tôi hiểu điều đó. Có thể người ta sẽ nói tôi ích kỷ nhưng sự thật là lúc này không thể kịp nữa rồi bởi cuộc sống đâu phải chỉ có một mình tôi, còn nhiều thứ nữa chi phối và tôi biết dẫu có cố gắng đến mấy cũng không thể được. Tôi tìm đến chị, nghĩ đến chị chỉ như một phản xạ tự nhiên mỗi nghe thấy ai đó nói gì về chị, Chị vui vẻ hạnh phúc thì không sao nhưng khi chị phải chịu khổ đau thì dù lúc này tôi đã có người khác bên cạnh thì trong lòng tôi cũng chẳng yên được còn vì sao thì tôi cũng không giải thích được.

Bước lên tầng 2, lần đầu tiên đến nhà chị nên tôi không biết chị ở phòng nào. Tiến đến cửa phòng gần cầu thang nhất tôi gõ cửa nhưng không thấy chị trả lời. Đứng chờ thêm một lúc cũng chẳng thấy gì, tôi đi về phía cửa phòng bên phải.

Cọc cọc cọc.

Chị lạch cạch mở cửa rồi đứng im chẳng nói gì. Nhìn chị tôi hỏi:

– Có chuyện gì, sao em lại bỏ lên trên này?

– Em không chịu được. Em không muốn anh như vậy.

Tôi nghĩ có lẽ chị đang muốn nói đến Hương nên tôi hỏi:

– Em nghĩ anh thế nào, Hương thế nào mà em lại nói như thế?

– Nếu không phải thì thôi.

Chị nói có vẻ giận dỗi và miễn cưỡng. Chán nản tôi chẳng muốn nói gì nữa. Im lặng một lúc chị lại nói tiếp:

– Từ giờ anh đừng gọi hoặc gặp em nhiều. Đàn bà không phải cái gì cũng chịu đựng được đâu. Em nghĩ H chắc cũng như em. Lần sau anh đến thăm em nếu có cả H thì anh hãy đến.

Tôi đứng im không nói gì, chị lại nói tiếp:

– Thôi anh đi về đi. Muộn rồi. Cuối tuần này được nghỉ dẫn H đến nhà em chơi.

– Nhưng…

Chị cúi xuống buồn bã rồi lại cố gắng để sắc mặt được bình thường chị đẩy tôi rồi nói:

– Không nhưng gì cả. Cuối tuần này dẫn H đến đây chơi với em.

Nói rồi chị đi trước xuống dưới nhà. Tôi đành theo chị xuống. Hương vẫn ngồi xem tivi. Quay sang Hương tôi nói:

– Thôi anh về đây.

– Ơ… – Hương ngạc nhiên.

– Ừm. Muộn rồi.

Không để ý tôi với Hương nói gì tiếp theo, chị đi trước ra mở cổng. Hương kéo tôi lại nói nhỏ:

– Thôi chuyện đã xảy ra rồi, anh cứ đi về đi. Em sẽ ở đây với nó một thời gian.

– Ừm, có gì nhắn cho anh với nhé.

– Vâng. Thôi anh về đi. Đi cẩn thận nhé.

Dắt xe ra cổng tôi đứng lại định nói với chị vài câu nhưng rồi lại thôi. Nắm tay chị một lúc mà chẳng ai nói với ai câu nào. Một hồi sau tôi nhìn chị rồi nói:

– Thôi em đi vào nhà đi. Cố gắng ổn định lại P nhé. Anh đi về đây.

– Vâng.

Giọng chị khe khẽ, buồn bã và bịn rịn. Nổ máy tôi đi thẳng về nhà.

‘Khi bước chân ta về đêm khuya nhìn đường phố…

Thành phố hoang vu như một lần qua cuộc tình…’

Đứng trước cửa nhà nhìn lên thấy phòng tôi sáng đèn. Có lẽ em tỉnh giấc và vẫn thức chờ tôi…

Rong xe vào nhà khóa cửa cẩn thận rồi tôi chui luôn vào nhà tắm ở tầng 1 rửa mặt mũi chân tay. Trong đầu vẫn vẩn vơ suy nghĩ về chuyện tối nay và thấy buồn buồn, buồn xa lạ lắm, như thể vừa có điều gì đó đã vĩnh viễn rời xa khỏi tôi… thật sự là rất khó để diễn tả được tâm trạng của tôi lúc này.

Sau khi đầu óc tỉnh táo và gột hết bụi bẩn tôi quay ra bàn pha nước rồi ngồi uống một mình. Hết nửa ấm chè thì em từ trên phòng đi xuống. Tôi ngước lên hỏi em khi em vẫn còn đang từ cầu thang đi xuống:

– Em không ngủ à?

– Em dậy chẳng thấy anh đâu, anh đi đâu đấy?

Chẳng biết nói thế nào. Sau vài giây suy nghĩ tôi quyết định nói dối em:

– Mấy anh bạn anh gọi nói hôm nay chia tay mà lúc tối anh em uống ít quá với lại đang uống thì gặp ông M nên… Nãy chúng nó gọi cho anh lấy lý do mai ngày kia chúng nó về quê chẳng biết khi nào mới có dịp anh em ngồi với nhau nên nó bắt anh phải sang uống tiếp với chúng nó.

– Đi chẳng bảo em câu nào. Mà sao anh không ngủ ở đó luôn sáng mai hãy về. Uống xong lại đi đường nguy hiểm bỏ xừ. Mà anh với mấy anh ấy ngồi với nhau thì có bao giờ uống ít đâu.

– Ừm… lúc đi thì em đang ngủ rồi, sợ em thức giấc nên anh không gọi. Uống xong chúng nó cũng giữ lại ngủ cùng chúng nó nhưng mà sợ em ngủ một mình nên anh lại về.

Ánh mắt em vui hơn hẳn. Ngồi xuống cạnh tôi em ân cần:

– Anh uống có ăn gì không? Hay em đi nấu mì cho anh nhé.

– Thôi, anh ăn rồi.

Vừa nói tôi vừa kéo em vào và ôm em thật chặt. Đang định hôn em thì em nói:

– Thôi, em đi súc miệng cái đã. Vừa mới ngủ dậy.

– Ơ… anh tưởng em dậy từ lâu rồi cơ mà. Lúc đứng dưới cổng nhìn lên phòng anh vẫn thấy đèn phòng anh sáng mà.

– Đâu mà, lúc đi anh có chịu tắt điện đâu. Thôi anh lên phòng trước đi, xong thì em lên.

Vừa nói em vừa đi vào nhà vệ sinh còn tôi uống nốt chén nước xong rồi đi thẳng lên phòng…

Những ngày sau đó cuộc sống của chị và của tôi cứ thế lặng lẽ trôi qua. Thời gian này tôi và chị không còn gặp nhau, thi thoảng tôi hoặc chị gọi điện hỏi thăm nhau vài câu rồi thôi. Cuộc sống của chị đã ổn định hơn nhưng chị vẫn sớm hôm đi về một mình mà chưa muốn mở lòng để đón nhận hạnh phúc mới. Theo như chị tâm sự thì cũng có vài người gặp chị biết hoàn cảnh của chị và họ muốn đến với chị thật lòng nhưng chị đều từ chối. Dựa vào những lần tâm sự hay kể cho chị nghe về cuộc sống và công việc của tôi tôi cũng khuyên chị nhiều lắm nhưng rồi chị nói mọi việc là do duyên số, duyên số đến lúc nào chị sẽ nhận lúc đó, còn bây giờ chị chưa muốn nghĩ đến. Rồi cuộc sống lại cứ thế lặng lẽ trôi…

Còn tôi và em… mọi việc đơn giản lắm. Nhiều khi ngồi một mình suy nghĩ tôi nhận ra rằng chính bởi thời gian bên chị tôi đã đi qua từ niềm hạnh phúc tột đỉnh cho đến những tận cùng của sự khổ đau trong tình yêu, tôi đều đã trải qua và thấm thía rồi nên giờ đây khi tôi yêu em mọi việc dù có những lúc rất khó khăn tôi cũng đều cho là đơn giản lắm. Thật sự thời gian bên chị đã giúp tôi lớn hơn, những tháng ngày bên chị đã giúp tôi vững vàng hơn. Hoặc có thể những khó khăn giữa tôi và em chưa thấm vào đâu so với những khổ cực mà tôi và chị đã cùng nhau trải qua trước đây nên giờ trong tôi mọi thứ mới đều trở lên nhẹ nhàng như vậy. Cũng vì thế mà em yêu tôi nhiều lắm. Em luôn nghĩ rằng tôi rất người lớn, còn em quá trẻ con so với tôi.

Thời gian này công việc của tôi có nhiều biến động. Lấy được bằng tốt nghiệp, sau vài ngày nghỉ ngơi suy nghĩ tôi quyết định vẫn làm ở chỗ cũ để học hỏi thêm kinh nghiệm vả lại đó là công việc tôi yêu thích và đúng với ngành nghề tôi được học ở trường. Tôi định khi nào thật sự vững vàng về chuyên môn tôi sẽ nộp hồ sơ vào một đơn vị viễn thông có danh tiếng và rất phát triển lúc bấy giờ nhưng rồi chính thời gian làm việc ở đây đã giúp tôi thay đổi trong suy nghĩ. Tôi sẽ tách ra làm riêng. Tôi đã quyết định như vậy nên từ đó đi làm ngoài việc để ý học hỏi những vấn đề chuyên môn tôi cố gắng tìm hiểu những khó khăn cũng như thuận lợi của một doanh nghiệp, rồi nhặt nhạnh kinh nghiệm từ những người đi trước. Những va đập thực tế cả chuyện học thêm học nếm đủ thứ về cách thức quản lý… tôi đều làm với tâm huyết cao nhất.

Thật sự thì lúc đầu hào hứng lắm, phấn khởi lắm nhưng sau đó đi sâu vào mới thấy thật sự là những khó khăn không phải là ít, nếu không muốn nói là luôn luôn thường trực. Với một công ty đã hoạt động lâu năm mà còn như vậy thì với những người mới ra trường và tập tọe thành lập như tôi thì chắc chẳng cần nói ai cũng hiểu rằng: Chết bất kể lúc nào – chết lúc nào không biết. Đã có những lúc tôi sợ, tôi nản và có ý định từ bỏ kế hoạch đó của mình nhưng rồi sau nhiều đêm đắn đo trăn trở và cả một thời gian dài lao tâm khổ tứ cho những dự định đó tôi đã nhìn thấy hướng đi cho mình nên tôi quyết định nói với bố mẹ, tâm sự với em và kể chuyện với chị. Bố mẹ tôi ủng hộ. Em cũng ủng hộ nhưng lo lắng cho tôi lắm. Còn chị nói cần gì mà chị giúp được thì chị sẽ giúp hết sức mình.

Sau đó tôi làm thêm 2 năm ở công ty cũ (nơi mà tôi đã gắn bó từ năm thứ 2 đại học) đến cuối năm 2009 thì tôi tách ra làm riêng. Công ty mới thành lập thì khó khăn nhiều lắm, thật sự là khó khăn nhiều không kể xiết. Viết ra đây có lẽ không đủ. Cũng may sau khi hoàn tất các thủ tục công ty đi vào hoạt động. Dù mới hoạt động nhưng nhờ những mối quan hệ trước đó và cả sự giúp đỡ của gia đình nên tôi cũng kéo được vài dự án về làm, nhỏ thôi nhưng cũng đủ việc làm liên tục cho 6 anh em nhân viên. Lúc đó dù công ty đã có chút ít gọi là phát triển nhưng chuyện vợ con tôi cũng chỉ dám tính đến khi nào mà công ty hoạt động ổn định hẳn và vững vàng một chút thì tôi mới tổ chức đám cưới với em. Lúc đó tôi tính là cuối năm 2010, vì để sang 2011 thì em lại không được tuổi. Nhưng trời ban lộc sớm nên đầu năm 2010 sau khi đi siêu âm tôi và em về xin phép hai gia đình tiến hành nhanh các thủ tục để hai đứa về ở với nhau. Lúc đó chẳng biết các cụ suy nghĩ thế nào và chẳng biết đã chuẩn bị gì chưa nhưng thấy các cụ vui lắm và chỉ nói một câu với tôi và em khi 2 đứa thưa chuyện rằng: “Chúng mày giỏi thật”.

Đám cưới:

Lễ cưới chính vào Chủ nhật nhưng chiều Thứ 7 khi tôi đang ngồi uống cùng anh em học cùng đại học bên nhà ông chú thì cu Th gọi điện nói tôi về có khách. Bước vào rạp thì tôi nhìn thấy chị và Hương đang ngồi nói chuyện với bố mẹ tôi. Lại gần bàn tôi kéo chiếc ghế ngồi xuống cạnh chị. Bố mẹ tôi thấy có tôi về nên ra chỗ mấy bác hàng xóm đang làm giúp nói chuyện. Bố mẹ tôi đi Hương kéo ghế chạy sang ngồi bên cạnh tôi và chị. Rồi tôi cùng chị và Hương ngồi nói chuyện:

– Anh tưởng mai mới về?

Chị trả lời:

– Chiều nay được nghỉ nên em rủ Hương về luôn.

Tôi nghĩ chị về hôm nay chắc mai chị không về nữa nên tôi nói:

– Thế mai lại phải về đấy nhé. Mai về cùng anh cho vui.

Quay sang Hương tôi nói tiếp:

– Cả Hương nữa nhé.

Chị và Hương cùng tủm tỉm cười. Hương véo một cái vào hông tôi rồi nói:

– Hai chị ở đến mai luôn đấy. Định đuổi đi bắt mai lại vòng về lần nữa à?

Tôi cười cười rồi nói tiếp:

– Thế thì tốt quá. Tối ở đây tiếp nước cho anh. He he.

Chị lục lọi túi xách rồi lấy ra chiếc phong bì, kéo áo tôi chị nói:

– Mừng vợ chồng anh này. Chúc vợ chồng anh hạnh phúc.

Tôi ngước lên nhìn chị rồi lại gập mắt xuống im lặng một hồi lâu tôi mới nói được lời cảm ơn với chị.

– Ở đây với anh đến mai xong việc thì về nhé.

Chị thoáng buồn rồi nói với tôi:

– Vâng.

Ngồi nói chuyện thêm một lúc chị nói với tôi:

– À, nhà H đâu, có phải cái nhà dựng rạp cách đây mấy nhà đó không?

– Ừm.

– Thế em sang bên nhà H một chút. Hương đi không hay ngồi đây?

Hương đang xem Album ảnh cưới của tôi và em quay sang nói:

– Tao đi luôn, bé H thì tao với mày đi chung một phong bì thôi nhỉ.

Chị trả lời:

– Ừm, thôi anh sang uống với bạn anh tiếp đi, lát em về.

– À, anh ngồi cùng mấy thằng bên nhà bên cạnh nhà H ấy nhé, lát từ nhà H về thì vào ngồi ăn cùng hội anh luôn nhé.

Hương quay sang đẩy tôi:

– Thôi ngài cứ đi đi, yên tâm, không phải lo lắng gì sất. Tôi và bạn tôi sẽ ở lại với ngài tối nay.

– Okie.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Thông tin truyện
Tên truyện Hồi ức: Ngày đó ta bên nhau
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ công khai, Đụ với hàng xóm, Làm tình nơi công cộng, Tâm sự bạn đọc, Truyện 18+, Truyện sex có thật, Truyện sex ngoại tình
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 09/04/2021 01:29 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Cái giá của loạn luân
Tôi toan đứng dậy định bỏ ra ngoài phòng nhưng bà đã kịp quỳ xuống và ôm chân tôi lại... Mẹ: Mẹ xin lỗi, mẹ van con con đừng nói chuyện này cho ba mà, con mà nói thì mẹ chỉ có chết thôi con hãy nghĩ tình mẹ là mẹ của con đi mà... Tôi: Tôi đã cho mẹ nhiều cơ hội để sửa rồi nhưng mẹ đã...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Truyện bú cặc Truyện bú lồn Truyện mút chân Truyện nuốt tinh trùng
Những vụ hiếp dâm
Trở về từ vùng biển đầy biến động, Thu Hương quyết định công khai tình cảm của mình với Tùng Lâm, nàng nhận được sự hoài nghi và bất ngờ từ chính những nhân sự chủ chốt trong công ty, nhưng nàng lại nhận được sự đồng thuận của bà Thu, vì từ lâu bà Thu hiểu Tùng Lâm là người đàn...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ máy bay Đụ nát lồn Đụ tập thể Truyện 18+ Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện liếm lồn Truyện móc lồn Truyện người lớn Truyện nuốt tinh trùng Truyện sex cưỡng dâm Truyện sex hiếp dâm Truyện sex mạnh Truyện sex phá trinh Váy công sở
Bánh trôi nước
Cốc... Cốc... Cốc... Xin mời vào. Chào anh Hưng... Ah... Chào anh Hoàng. Vâng, chào anh Dương. Anh Hoàng đến lâu chưa? Anh Hoàng vừa đến thôi, anh Dương vào ngồi uống nước đã. Vâng, mời hai anh uống nước Ông Dương liếc mắt nhìn cái gạt tàn đầy đầu lọc, nhìn không giống như ông Hoàng mới đến...
Phân loại: Truyện sex dài tập Đụ thư ký
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Phim sex thủ dâm - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân