Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Mãi mãi yêu em – Quyển 1 » Phần 172

Mãi mãi yêu em - Quyển 1

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 172

Khi tỉnh, nó thấy mọi thứ tối sầm lại, trời vẫn đang mưa. Moi được cái điện thoại từ bọc áo mưa thì biết đã hơn 3h sáng, người nó không còn sức lực vì đói. Trưa không ăn, tối cũng vậy và ngủ, công nhận nó chịu đựng giỏi. Chẳng với nổi cái công tắc điện, nó cứ lết trong phòng tìm mì gói. Lâu lâu bị vướng vào cái gì đấy đổ choang cái. Nó mặc kệ. Tìm được nó run run xé vỏ bẻ ra ăn sống. Trong bóng tối với cái tiếng mưa ngoài kia, nó thấy khổ đến lạ.

Người ốm dở, chẳng ai chăm sóc, chẳng ai ở bên. Những cái lúc thế này, nói không ngoa thì nó tủi thân lắm. Nó vừa nhai miếng mì khô khốc vừa khóc, phần nhớ gia đình, phần tủi thân, phần nhớ em. Cái cuộc sống sinh viên chẳng được đẹp như người ta mong đợi. Ăn được nửa, chán quá nó quẳng đi. Rồi nằm bệt ở đấy ngủ cho qua chuyện, nó ước mình được đi với em, nó chán cái cuộc sống lúc ấy rất nhiều vì bản thân mang nhiều lỗi lầm. Sáng hôm sau, tiếng điện thoại của ai gọi nó dậy. Không hẳn là dậy, nó không dậy được. Chỉ mở được một mắt ti hí vì mệt. Nó nằm đó nửa tỉnh nửa mơ. Điện thoại ngắt thì tầm 15 phút sau có tiếng gõ cửa phòng nó, mới đầu nhẹ sau đó mạnh dần, nó muốn gọi lắm nhưng không cất lời được. Cũng may hôm qua nó chỉ đóng mà không khóa cửa. Vì cửa được xô mạnh ra, nó cũng chẳng biết là ai. Chỉ thấy phòng sáng hơn chút.

– Trời ơi… Anh!… Anh làm sao thế…!?

Giọng nhỏ Nhi. Nhỏ gào ầm lên, chạy vào lay lay nó. Bắt đầu rơm rớm.

– Hức…hức.. Anh ơi, đừng làm em sợ… Anh làm sao thế? Anh tỉnh lại đi… Hức… Em cho anh đến bệnh viện. Hức…

Nhỏ Cứ thút thít cuống hết cả lên, nó đẩy đẩy được tay. Miệng hé dần.

– Kh…ông…khôn…g…đ..i.

– Anh bị sao mà nằm đây…huhu… Anh phải đi… Anh phải đi chứ… Hức…!

– A…nh khôn..g đến…đâu, anh ghét…chỗ đó, em cho a…nh lên kia..

Nó run run chỉ lên giường. Chẳng khó để nhỏ dìu một thằng lùn chưa đến 50kg lên chiếu giường gần đó, thời điểm ấy nó nhìn chẳng khác gì bộ xương. Nó vừa nằm lên, nhỏ toan đi đâu đó, nó chỉ kịp giữ lại.

– E…m đừng… Đ…ừng đi… Ở lại với anh.

Nó cũng không tỉnh táo, vì nghĩ đến em mà thật ra lại là nhỏ Nhi. Nhỏ cứ khóc thút thít.

– Vâng… Vâng, em sẽ ở đây với anh.

Nghe vậy, nó cười rồi nhắm mắt ngủ. Lúc này người nó tự như vậy vì quá mệt mỏi. Giấc ngủ cứ chập chờn, nó có cảm giác rất nhanh. Lúc thức dậy tiếp theo, nó thấy mình đỡ hơn. Trên trán nó là cái khăn mà nó dùng vệ sinh cá nhân hằng ngày. Bên cạnh nó là nhỏ Nhi đang gục đầu bên giường. Tội nghiệp, tóc mai bết lại vì mồ hôi. Nó vớ quyển sách ở giường run run quạt cho nhỏ bớt nóng. Trời không nắng nhưng khá oi. Để ý nhà cửa nó gọn gàng hơn nhiều, chắc bàn tay của nhỏ Nhi đây mà. Tự nhiên nó thấy tình cảm của mình dành cho nhỏ nhiều đến lạ.

– Ưm… A…nh dậy rồi à?

Nhỏ hé mắt rồi ngẩng dậy, nó gật đầu rồi quạt tiếp cho nhỏ. Nhỏ dụi mắt sau hai mắt kính trắng.

– A…nh thấy trong người sao rồi? Bỏ xuống đi… Anh đang ốm mà?

Nhỏ đẩy tay nó xuống không cho nó quạt, tay thì sờ vào trán nó.

– Đỡ nóng rồi nè.

Nó để mặc nhỏ quan tâm còn mình thì cứ nhìn nhỏ cho đến khi nhỏ chú ý. Nó cười.

– Anh nhìn em dữ vậy?

– Em… Em xinh quá.

Nó khen thật lòng, không chút gợn nó biết ai cũng thích được khen, nhất là con gái và với nhỏ Nhi, điều này sẽ vui vì nhỏ thuộc mẫu con gái Á Đông, nhỏ sẽ rất tự hào. Khuôn mặt kia e thẹn ửng hồng, nhỏ cười.

– Bệnh rồi…còn nói linh tinh được nữa.

– Thích thấy mồ, giả bộ.

Nó trêu nhỏ, nhỏ chun mũi lại.

– Nịnh nọt… Hứ! Thôi ăn cháo nè em vừa nấu đó, phòng gì mà toàn mì gói không, chả có gạo gì cả.

Nhỏ cau mặt lại.

– Nhìn anh thì đâu đến nỗi nào mà, sống bừa bộn thấy sợ luôn. Đồ đạc ném chỏng chơ mỗi nơi một thứ.

Nó chỉ cười, rồi lấy bát cháo từ tay nhỏ mà nuốt, vẫn còn ấm chắc mới nấu thôi. Khá ngon, nhỏ Nhi thật là mẫu con gái lý tưởng để lấy làm vợ, nữ công gia chánh khỏi chê.

– Anh cảm ơn… Em dọn hết hả?

– Ừm… Để mấy bữa nữa thì không biết thành gì luôn đó, mà sao anh ở một mình lại lắm bát đũa xoong chảo vậy?

Nó không nói cho nhỏ biết rằng trước kia em và chị đã mang qua chỗ nó, nó vẫn dọn theo mỗi khi chuyển trọ, nhưng cứ xếp một góc và chẳng bao giờ dùng tới.

– Trước anh có mua để nấu nướng… Nhưng giờ lười…

– Hừm… Mình làm mình ăn cũng lười, bảo sao người anh như bộ xương. Chán anh lắm… Anh chẳng giữ sức khỏe gì cả.

Nhỏ nói buồn buồn.

– Mà sao anh bị thế này, anh sốt cao lắm đó… À, hôm qua anh không nghe lời em đúng không, chắc còn đi đâu để mắc mưa hả? Người ta đã đưa áo mưa cho rồi mà còn không mặc.

Nhỏ chỉ cái áo mưa khô bong nó vo viên cùng cái điện thoại để trong cốp, giờ đã được treo trên cửa. Nó im im, mà ăn vì giờ nói cũng không ích gì.

– Đồ tồi…

Cái câu mắng này quen quen nè. Nó nhướn mày lên nhìn nhỏ, nhỏ Nhi xem chừng giận nó.

– Anh xin lỗi mà…

– Anh không biết suy nghĩ gì cả… Anh cứ như một đứa con nít vậy đó… Giờ anh làm việc gì cũng phải nhớ đến em nữa chứ. Em là người… Yêu anh mà?

Nhỏ thủ thỉ, buồn rầu, rồi mang cho nó vỉ thuốc.

– Ăn xong thì anh phải uống cái này. Hôm nay không đi đâu cả, em ở đây với anh. Em xin phép bà rồi.

– Không thích đâu… Thế nào cũng tự khỏi mà.

Nó lắc đầu trước viên thuốc hình bầu dục màu trắng to đùng.

– Anh lớn hơn một chút được không? Em đang lo cho anh đấy!!

Nhỏ bắt đầu rơm rớm tiếp.

– Ừ… Ư… Anh uống.

Nhỏ hơn tuổi nó, nó vẫn nhớ điều này. Vậy nên nhiều khi nó biết nhỏ hiểu nó đang làm sao và đối sử với nó như thế nào để hợp với vai trò của một cô người yêu. Nhỏ Nhi rất tinh ý, nhưng nhỏ ít khi làm nó mất lòng vì không muốn nói những khuyết điểm của nó, nhỏ cam chịu. Nó biết vậy, Nhi thực sự là một cô gái tốt. Nó vẫn cứ luôn tự nhủ không làm nhỏ buồn mà nhỏ vẫn phải khóc vì nó nhiều quá.

Nó ngủ tiếp một lúc sau khi uống thuốc. Nhỏ Nhi vẫn ở bên chăm sóc nó những giây phút ấy. Nó biết vậy, có lẽ sự quan tâm này vượt quá sự vô tâm của nó, từ lúc em đi, với bản thân mình đây là lần đầu tiên nó được ngủ ngon không suy nghĩ, nhưng bỗng nhiên khi tỉnh nhỏ Nhi lại hỏi nó một câu.

– Anh ngủ mơ gì mà lại khóc vậy, thấy buồn quá à…?

Nhỏ lau mặt cho nó, mãi đến sau này nó vẫn không biết câu trả lời rằng tại sao nó lại khóc trong giấc ngủ đấy, nó nhớ nó đã có một khoảnh khắc nhẹ nhõm không mộng mị chút nào.

Chiều tối, Nhi chưa có ý định về. Nhỏ đang loay hoay gấp gọn lại đống đồ mới của nó, cái đống mà nó ném linh tinh trong tủ, nhồi nhét thật nhiều. Nó đã khỏe hơn, nhưng chỉ nằm im đấy ngắm đôi mắt cận đang tỉ mỉ chăm chút cho mình, hạnh phúc dần nhen nhóm. Có lẽ nó yêu Nhi chăng? Chỉ một chút cũng được. Nó muốn thử gửi trái tim sứt xẹo của mình một lần nữa, bao nhiêu người rồi. Ai cũng tốt, ai cũng xa.

– Thôi em đừng gấp cho mất công, anh không mặc đến mấy thứ đó. – Giọng hơi yếu dù sao thì thể trạng nó cũng không được như người bình thường, hơn nữa phổi nó còn bị tổn thương nhiều lần do lạnh. Nhỏ quay lại cười vênh mặt lên.

– Kệ em… Niềm vui của em, em thích làm.

Nhỏ vẫn tiếp tục vẻ hào hứng. Chăm sóc người yêu là niềm vui chung của phụ nữa hay sao ấy, chỉ một điều nho nhỏ cũng đủ làm họ hạnh phúc.

– Ừm kệ em vậy.

Nó lặp lại rồi cười. Quay sang chiếc cửa sổ đang mở, không khí thoáng đãng, trời ngả màu hoàng hôn. Sắp tối rồi, vậy là cả ngày hôm nay nó nằm bẹp ở giường, không đi đâu, chẳng làm gì, lại có người lo cho ăn uống. Tự nhiên thấy mình nhàn hạ khác hẳn hôm qua. Một cơn gió vô tình mang theo hương thơm hàng quán nướng bán dong, chỗ nó thì vắng ít người qua lại, tuy là mặt đường những cũng chỉ lớn hơn cái ngõ một chút, khu trọ mà. Nó có cái tật, đi lắm chỗ ở Hà Nội nhưng chỉ nhớ đường mà hổng nhớ tên, ai hỏi đến nói tên mới “À” một cái xong nhận ra, chớ còn đâu toàn nhớ những nơi hay đến với lại kỷ niệm không. Đang suy tư, bỗng nhiên nhỏ Nhi ôm ngang cổ nó, mùi thơm kích thích, giọng nói nhẹ nhàng làm nó bần thần người.

– Anh đang nghĩ gì vậy…?

Câu hỏi em hay hỏi khi lúc nào thấy nó ngẩn ngơ, theo em nó là một người khó đoán nhưng dễ hiểu. Nó không đáp Nhi, cái bóng của em quá lớn, bất kể hành động nào cũng khiến nó ám ảnh.

– Anh nói gì đi chứ. Tự nhiên lại im lặng là sao?

Nhỏ nói, nó quay lại hôn nhỏ. Không kiềm chế nổi, nó bắt đầu hành động thiếu suy nghĩ, nhỏ Nhi để yên và đáp lại nó bằng nụ hôn cuồng nhiệt nhưng đến khi tay nó đi quá xa… Nhỏ nghiêm mặt lại.

– Anh… Chưa đến lúc.

Câu nói đơn giản cũng làm nó ngần ngại, rồi buông nhỏ ra và vội vã xin lỗi. Nhỏ cười.

– Anh biết dừng là được rồi. Em hiểu mà…

Nhi biết giữ mình, nhỏ là người có suy nghĩ hơi lạc hậu về lối sống, nhỏ rất kín kẽ, nói chung là mang đậm phong cách một thục nữ thời phong kiến vậy. Đó là điều nó thích ở nhỏ, tuy giản dị mà lại rất cuốn hút. Một cô gái thông minh, luôn biết mình ở vị trí nào trong lòng người đối diện mà.

Khi trời tối hẳn, nó đưa nhỏ về nhà bằng xe của nhỏ, mặc dù nhỏ nhất định không chịu vì nó sẽ phải đi bộ về. Ngồi sau lưng nó, nhỏ cứ lẩm bẩm vẻ bực lắm. Nó biết Nhi lo cho nó nên chỉ cười rồi thôi, Nhi ít khi ôm nó nếu ngồi đằng sau luôn bám hờ, nó có hỏi thì nhỏ bảo nóng và muốn thể hiện tình cảm theo cách khác chứ không nhất thiết hành cơ thể như thế này. Nhỏ khá thực tế. Đến nhà, nhỏ lúi húi mở cổng, chiếc đèn treo phía ngoài sân đủ sáng để nó thấy bà đang ngồi ở gần giàn cây nhà nhỏ.

– Anh về luôn. Đừng đi đâu nữa nhé, nghe lời em. Anh đang ốm đấy.

Nhỏ chạm bàn tay mềm ấm của mình vào trán nó, mặt nhăn nhăn.

– Anh biết rồi.

Nó gật đầu một cách chắc chắn.

– Thật là biết không?

Nhỏ đưa tay xuống mặt nó kéo ra day day.

– Thật. Thôi vào đi kẻo bà mắng cho, đi cả ngày rồi còn gì?

– Vâng. Sáng mai em qua.

Nhỏ chào nó rồi đóng cổng lại, nó đi về. Nó muốn dạo quanh một lúc nên mới đưa nhỏ về, giờ thì mình cuốc bộ. Nhỏ Nhi mãi mới đồng ý cái lý do nằm cả ngày của nó. Trên vỉa hè, bao nhiêu hàng quán bày bàn ghế la liệt, xe máy đỗ ngổn ngang, vài quán bia đèn mờ thì nhập nhạ như vũ trường, tiếng hò zô, tiếng cười của các cô gái, khiến nó cười khổ mà quay đầu đi, âu cũng là một kiếp người. Chỗ đó cách phòng nó khá xa còn nó đi chậm rãi nên rất lâu sau cũng chưa đến phòng, có nhiều tiếng xe máy ô tô, gào rú vun vút. Đèn đường vàng tỏa bóng cho cây, nó vẫn im im đi mà tận hưởng hết. Trời hôm nay mát.

Bỗng nhiên có một chiếc xe máy đi đối diện, tiến đến gần chỗ nó giảm tốc độc. Vì đèn sáng chiếu vô mắt nên nó không biết ai, nó cứ đi từ từ, chắc người đi đường. Đến khi tới gần nó mới thấy, chiếc xe màu đỏ nữ tính này là của nhỏ P.Anh, mà cái đứa ngồi trên xe đen khẩu trang, kính dâm không ai khác ngoài nhỏ. Lâu lâu, bằng cách này hay cách khác, nó gặp nhỏ. Hà Nội bé đi trong mắt nó. Nhưng gặp thì gặp vậy chứ còn quan tâm chi, nói chuyện rất ít, chào hỏi thì nó biết cái tính của nhỏ chẳng bao giờ. Cái đèn xe của nhỏ tắt cũng là lúc nó đi qua, phớt lờ vì nó vờ như không nhận ra. Ấy vậy mà cục băng này lại mở lời trước.

– Anh…!

Nó cứ tỏ vẻ là không biết nên chỉ quay lại, ai ngờ nhỏ kéo hết đồ che mặt ra. Nó mới tẩn ngẩn.

– À…Ừ..m, chào.

Nhỏ hỏi nó, nhưng cái vẻ khinh khỉnh lạnh lùng lại xuất hiện, hoặc là nó cho như vậy vì đôi mắt kia kẻ khá đậm, nó hơi sợ khi nhìn thẳng vào, kiểu như bị chết chìm trong con sóng nỗi buồn ở mắt nhỏ. Có cái gì đấy quen thuộc, mà nó chẳng nhớ ra, chỉ thấy buồn thôi.

– Đi đâu đấy?

– À… Đi dạo chút thôi.

– Dạo? Dạo gì qua tận bên này?

Nhỏ đăm đăm nhìn nó, đôi mắt như trách móc. Nó lúng túng.

– À… Đi hơi xa. Giờ đang về đây. Gặp sau nhé!

Nó gấp gáp đưa tay nên chào rồi rảo bước nhanh, nó biết như vậy là không lịch sự chút nào nhưng nó không muốn dính dáng đến người con gái nào nữa, nhất là với nhỏ, mọi thứ xung quanh nhỏ rất kì lạ, giống như màn sương lạnh làm đôi mắt nó mù mờ đi. Nó biết gì về nhỏ nào???… Ngoài vẻ đẹp chết người thì…Không gì cả.

– Anh đứng lại!

Nhỏ hét to, cũng may người đường tiếng còi xe quá to át tiếng nhỏ nên không ai chú ý, chỉ có nó là giật mình.

– Sa…o vậy?

– Tôi muốn hỏi anh một câu? Một câu thôi.

Giữa vỉa hè nó không nghĩ đây là một nơi thích hợp để riêng tư của hai đứa, nhưng ít nhất chỗ đó chẳng có ai ngoài mấy hàng quán phía xa. Nhỏ P.Anh mím môi lại, mắt lạnh lùng. Nó hơi lúng túng.

– Có nhất thiết là phải tại đây không?

– Có!

– Vậy em nói đi.

Nhỏ điềm tĩnh, nói nhẹ nhàng.

– Từ trước đến nay. Từ lúc mình gặp nhau. Có bao giờ anh y…êu tôi chưa?

Nó ngỡ ngàng, người tự nhiên có cảm giác đau. Nó không biết, nhưng nó nói rất dứt khoát như suy nghĩ không làm thêm một ai nữa tổn thương của nó lúc bấy giờ.

– Chưa!

Nhỏ P.Anh bỗng lạc giọng, nhỏ nắm tay nó và nói.

– Anh… Nhìn thẳng vào mắt em và nói!

Nó quay lên, nhưng phải mất một lúc vì nghẹn giọng mới nói được. Đôi mắt đó là quá sức với nó.

– Chưa! Chưa bao giờ, em nghe rõ chưa? Em có thấy thái độ của anh không, em vẫn không hiểu à. Anh không thích em, không yêu em. Em quá cao xa so với anh, anh không với tới. Anh ghét cái tính của em và em đã có người yêu rồi. Cả anh cũng từng như vậy. Em biết mà. Vậy đã đủ chưa? Em tránh xa anh ra!

– Nếu em nói, em chưa có người yêu thì sao?

– Thì tôi vẫn ghét cô!

Nó gằn giọng, nó biết nó vừa phá hỏng một thứ. Nhưng nhỏ P.Anh không khóc, nhỏ là một người mạnh mẽ. Sững người lại một chút, nhỏ cười khẩy.

– Haha… Vậy là đủ rồi. Anh nghĩ mình là ai chứ?

Thái độ quay ngoắt, nhỏ lên xe rồi phóng thẳng. Nó cũng cười nhìn theo, đơn giản thôi. Điều gì cũng cần lộ ra, kể cả bản chất của con người mà họ cố dấu diếm, nhưng nó không bận tâm P.Anh là người như thế nào. 10 phút sau nó cũng đến cửa phòng trọ, cơ mà hoảng hồn vì gần cửa có cái bóng đen đang ngồi xụp lại. Dáng này rất quen, nó tiếng lại gần. Thì ra là Tâm, nhỏ đang ngồi gật gà gật gù trước phòng nó. Nó không biết nhỏ đến làm gì.

– Nè…!

Nhỏ thấy nó thì tiếng lại gần.

– Hihi. Anh mới đi đâu về vậy?

– Đi dạo chút, em sang đây chi? Muộn thế này rồi mà hai bác cũng cho ra khỏi nhà à?

– Em bảo bạn đến đón rồi xin phép ngủ qua đêm.

Nhỏ cười cười. Nó lờ mờ hiểu, nhưng vẫn hỏi lại.

– Vậy bạn đâu, mà sao lại đây?

– Em nói dối để… tối hôm nay em sẽ ở đây với anh.

Nhỏ vẫn cười, nó đứng trước cửa nghiêm giọng.

– Việc này đi quá xa rồi đấy. Về nhà ngay! Để hai bác biết thì hai bác nghĩ gì về anh? Em lớn rồi mà suy nghĩ ấu trĩ vậy?

Nhỏ ương bướng trong khi nó mở cửa dắt xe ra.

– Bỏ em ra! Em không về, không về…hức hức…

Vừa khóc vừa giữ tay nó lại, nó lại chùn lòng.

– Phải về, không thì ở ngoài, anh không cho vào đâu!

Nó đóng sập cửa lại. Để dọa nhỏ mà lòng cứ thấp thỏm lo. Được chừng vài phút, lại chạy ra. Nhỏ ngồi bệt trước cửa mà thút thít khóc.

– Thôi vào đi…

Nó không chịu được, nó quý Tâm như em gái, không thể không mềm lòng trước việc em khóc. Nhưng cũng thấy mặc cảm vì đã đối xử với em khiến em hiểu lầm.

– Đợi ở ngoài lâu chưa?

Nó nhăn nhó để nhỏ ngồi lên giường, hôm nay nhỏ mặc cái quần jean ngắn để lộ cái chân trắng nõn.

– Cũng lâu rồi anh… – Vừa nói vừa dụi mắt.

– Ngốc cũng vừa thôi chứ? Muốn đợi thì tìm cái hàng nào mà ngồi đợi, lại rúc vào cái góc đấy muỗi nó cắn cho tịt chân ra.

Càu nhàu chút nó lấy cái típ thuốc bôi cho nhỏ, hôm trước được nhỏ Nhi đưa cho mà chẳng dùng. Tâm cứ cắn môi nhìn nó rồi bỗng dưng òa khóc.

– Huhu… Anh đừng có quan tâm đến em nữa mà… Hức… Hức, để mặc em, cho em giận anh… Cho em ghét anh đi…

– Vậy sao đến làm gì?

Nó thầm cười. Yêu theo cái cách trẻ cơ này cũng thích, không muốn yêu thì cứ tập ghét là xong.

– Em đừng bướng nữa. Hai chúng mình là anh em nha?

– Hức… Không được, là tại anh hết…

Nhỏ cứ khóc, rồi quay vào bức tường. Nó ra đóng cửa vì đã khuya, đêm nay nó phải miễn cưỡng ở bên Tâm. Tuy chẳng hơn em bao nhiêu nhưng, nó thấy Tâm suy nghĩ khá trẻ con, mơ mộng thường thì nó không thích mẫu con gái như vậy cho lắm, nhưng một khi đã quyết họ thường làm được những việc khiến cho người khác phải biết trân trọng như đợi nó để thay đổi chẳng hạn. Nhớ đến điều đó, lại xót lòng. Nó không nói chuyện, không hành động gì với nhỏ Tâm và chui xuống đất trải thảm ra nằm.

Đến giữa đêm thì trên giường nó có tiếng thở đều đều nó biết nhỏ đã ngủ. Thời tiết lúc này khá lạnh vì đã thu rồi, không còn là hè nữa. Đêm nhiệt độ thấp, nó đắp cho nhỏ cái chăn. Nhìn cái dáng cong như con tôm vì lạnh, nó thở hắt ra cười, thật giống em ngày nào. Cả đêm nó vắt tay lên chán suy nghĩ không phải về những người nó hay gặp gần đây, mà về P.Anh. Nhỏ là sao? Là sao nhỉ, là gì với nó, nhỏ có lạnh lùng, hay như mọi cô gái khác, với cái vỏ bọc mạnh mẽ nhưng cần trở che. Nó thao thức suy nghĩ về tảng băng lạnh lẽo đó, về cái chữ ” yêu ” được nói hai lần, chợt nhận ra. Nhỏ từng bảo “Anh sẽ không bao giờ hiểu được…”, hiểu được điều gì đây? Nhỏ đang cố tình dấu nó chuyện gì, hay mọi người đều giấu nó ít nhất là có thêm thằng Tuấn bạn nó, thằng này quen cả ba người, nó từng hỏi nhưng Tuấn cứ trả lời qua loa không chịu nói. Đầu nó rối như tơ vò, thái độ của P.Anh với nó là sao, quen không quen, lạ không lạ ranh giới giữa hai cảm giác này mong manh lắm. Nó càng cố nhớ thì càng đau đầu, bỗng nhiên nó có một suy nghĩ kinh khủng… Nhưng gạt phắt đi. Làm gì có chuyện đó chứ, nếu có nó sẽ hối hận cả đời mất, cầu mong là không phải. Thở dài, nó quay sang một bên và nhắm mắt.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Phần 33
Phần 34
Phần 35
Phần 36
Phần 37
Phần 38
Phần 39
Phần 40
Phần 41
Phần 42
Phần 43
Phần 44
Phần 45
Phần 46
Phần 47
Phần 48
Phần 49
Phần 50
Phần 51
Phần 52
Phần 53
Phần 54
Phần 55
Phần 56
Phần 57
Phần 58
Phần 59
Phần 60
Phần 61
Phần 62
Phần 63
Phần 64
Phần 65
Phần 66
Phần 67
Phần 68
Phần 69
Phần 70
Phần 71
Phần 72
Phần 73
Phần 74
Phần 75
Phần 76
Phần 77
Phần 78
Phần 79
Phần 80
Phần 81
Phần 82
Phần 83
Phần 84
Phần 85
Phần 86
Phần 87
Phần 88
Phần 89
Phần 90
Phần 91
Phần 92
Phần 93
Phần 94
Phần 95
Phần 96
Phần 97
Phần 98
Phần 99
Phần 100
Phần 101
Phần 102
Phần 103
Phần 104
Phần 105
Phần 106
Phần 107
Phần 108
Phần 109
Phần 110
Phần 111
Phần 112
Phần 113
Phần 114
Phần 115
Phần 116
Phần 117
Phần 118
Phần 119
Phần 120
Phần 121
Phần 122
Phần 123
Phần 124
Phần 125
Phần 126
Phần 127
Phần 128
Phần 129
Phần 130
Phần 131
Phần 132
Phần 133
Phần 134
Phần 135
Phần 136
Phần 137
Phần 138
Phần 139
Phần 140
Phần 141
Phần 142
Phần 143
Phần 144
Phần 145
Phần 146
Phần 147
Phần 148
Phần 149
Phần 150
Phần 151
Phần 152
Phần 153
Phần 154
Phần 155
Phần 156
Phần 157
Phần 158
Phần 159
Phần 160
Phần 161
Phần 162
Phần 163
Phần 164
Phần 165
Phần 166
Phần 167
Phần 168
Phần 169
Phần 170
Phần 171
Phần 172
Phần 173
Phần 174
Phần 175
Phần 176
Phần 177
Phần 178
Phần 179
Phần 180
Phần 181
Phần 182
Phần 183
Phần 184
Thông tin truyện
Tên truyện Mãi mãi yêu em - Quyển 1
Tác giả Chưa xác định
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật, Truyện teen
Tình trạng Chưa xác định
Ngày cập nhật 27/05/2017 13:36 (GMT+7)

Một số truyện sex ngẫu nhiên

Đụ con bạn thân
Vài ngày sau đó, gia đình của cậu ấm kia đến tìm nói chuyện với nhà Linh, nhưng cũng may mắn, mẹ Linh dù không ở cạnh Linh nhiều nhưng vẫn hiểu được ý của Linh. Và với gia thế và quyền lực của mình bà chỉ nói vài câu thì cậu chàng kia phải bỏ cuộc. Linh cũng khá mệt mỏi vì chuyện này, mẹ...
Phân loại: Truyện sex dài tập Làm tình tay ba Some Truyện bóp vú Truyện bú vú Truyện liếm lồn Truyện sex phá trinh
Ba số phận - Tác giả Hoài Cổ
Nỗi buồn nào rồi cũng sẽ qua, vết thương nào rồi cũng lành dù biết sẽ mất rất nhiều thời gian nữa, và mỗi khi nhớ lại, vết thương kia chắc chắn sẽ nhói đau. Những ngày ốm nằm ở nhà tôi mới hiểu rõ hơn về tình cảnh của em, bao nhiêu ngày qua tôi chỉ biết cắm mặt vào làm kiếm tiền...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Bố chồng nàng dâu Tâm sự bạn đọc Truyện bóp vú Truyện bú cặc Truyện người lớn Truyện sex có thật Truyện sex phá trinh Truyện teen
Mẹ muốn ăn tinh dịch của con
Nghỉ đông, sáng thứ sáu, tiểu Hùng đến nhà Khúc Triết chơi. Hai người ngồi trên sofa, một cỗ hương thơm của nước hoa thanh tao cao quý, không ngừng tỏa ra từ ngọc thể thượng phiêu của Khúc Triết, khiến tiểu Hùng mơ mơ hồ hồ phanh nhiên tâm động. Da thịt chạm nhau, tình ích ý nồng, nam thanh...
Phân loại: Truyện sex dài tập Truyện loạn luân Dâm thư Trung Quốc Đụ máy bay Đụ mẹ ruột
Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân