Truyện sex ở trang web truyensextv.pro tổng hợp từ nhiều nguồn khác nhau, tất cả truyện sex ở đây đều chứa nội dung người lớn, nghiêm cấm trẻ em dưới 18 tuổi.
Trang web truyensextv.com là trang web dự phòng của website truyensextv.pro, truyện ở đây update muộn hơn so với truyensextv.pro tầm một ngày.

Truyện sex » Truyện sex dài tập » Trại cai nghiện » Phần 12

Trại cai nghiện - Tác giả FrogMan

Website chuyển qua tên miền mới là: truyensextv.pro, các bạn nhớ tên miền mới để tiện truy cập nhé!

Phần 12

Cửa trại vừa mở, cái xe 54 chỗ bự tổ chảng từ từ tiến vào. Tôi nghe trong lòng hồi hộp ghê. Không hiểu nhỏ Mỹ Anh vui cỡ nào khi thấy tôi ra ngoài. Chắc không “vui mừng” kiểu lão Ngọc à nha, nếu không dám tôi giết con nhỏ lắm đó. Thấy lục tục đám beo xuống xe, tôi núp vô cái lùm cây, tính đợi nhỏ ra hù một cái. Trên cái ghế tôi vừa ngồi, 2 chàng sảng thuốc cũng bật dậy, coi bộ cũng kích động à nha. Con nhỏ bước xuống, mặt mũi có vẻ vui vẻ. Nó quăng mớ đồ vô phòng, la:

– Cất dùm em nha chị, em chạy qua kỷ luật chút!

Tôi nghe xúc động dữ. Hóa ra ngày nào con nhỏ đi may về cũng ba chân bốn cẳng tới kỷ luật để thăm tôi. Thiệt tình muốn nhào ra ôm con nhỏ hết sức thì cái chân bỗng khựng lại. Một trong 2 anh sảng thuốc tiến ra phía con nhỏ, nói gì đó tôi nghe không rõ. Tôi tò mò, đứng lại coi rốt cuộc con nhỏ chơi với đám mới ra cắt cơn này từ hồi nào? Thấy thằng nhóc ác gãi đầu gãi tai ra bộ bối rối, con nhỏ thì mặt chán ghét thấy rõ, im im không nói gì hết trơn. Thằng nhóc trình bày thêm một hồi, thấy con nhỏ la như cháy nhà giữa sân trại:

– Nói không đi cà phê là không đi, sao anh lải nhải hoài vậy! Sáng chưa có uống thuốc hả?

Tôi mém té ngửa. Con nhỏ của tôi sao dạo này cũng bà chằn dữ dội vậy! Thấy thằng nhóc mặt mũi sượng trân, đứng im không nói thêm được câu gì. Ba con beo già thích chí cười khành khạch, chỉ trỏ vô thằng nhỏ. Tôi mon men bước ra sau lưng nhỏ, kêu:

– Vậy đi uống cà phê với anh nha. Sáng anh có uống thuốc rồi đó!

Nhỏ nghe tiếng tôi thì giật mình một tiếng, quay ngoắt lại phía sau. Nhìn thấy tôi, nhỏ “A” lên một tiếng rồi quên béng luôn chuyện đang đứng ngay giữa sân trại, nó nhào vô ôm tôi chặt cứng. “Ẩu à nha” – Tôi cũng hơi hoảng, nhưng lại thấy trong lòng ngọt ngào kỳ lạ. Đang muốn dang tay ôm lấy nhỏ, đã nghe một giọng nữ cao vang lên chói lói:

– Mỹ Anh có muốn vô phòng bảo vệ nói chuyện không?

Nhỏ giật mình, buông tôi ra cái rụp, làm mặt khổ quay qua nhỏ bảo vệ nữ:

– Trời đất, thấy ảnh ra em mừng quá nên quên chứ bộ!

Con nhỏ này thích nghi với đời sống trường trại nhanh dữ nha. Mới vô có hơn chục bữa mà nó trả giá được với bảo vệ luôn mới ghê. Con nhỏ bảo vệ nữ coi bộ cũng có cảm tình với nó, chỉ làm mặt nghiêm đe:

– Chỉ lần này thôi đó nha Mỹ Anh!

Con nhỏ lè lưỡi ra cái bộ dạng nhát ma, rồi quay qua tôi giục:

– Đi anh, mình đi ăn trưa, em đói bụng quá rồi nè.

Tôi thản nhiên nắm lấy tay con nhỏ, dắt nó đi nhong nhong giữa trại. Sau lưng, con nhỏ bảo vệ nữ lại tiếp tục la:

– Long, muốn vô kỷ luật nữa hả?

Đi cùng con nhỏ xuống nhà ăn, thấy mấy bà giáo vụ già cũng đang lụi cụi lấy cơm (Trại này cán bộ cũng ăn cùng bếp với đám học viên hết). Nhìn thấy tôi, bà giáo vụ già mừng rỡ la:

– Ủa con ra kỷ luật rồi hả Long?

Rồi bỏ bo cơm, chạy lại phía tôi dòm dòm coi bộ thân thiết lắm. Tôi nghe trong lòng cũng ấm áp lạ thường. Trong cái khung cảnh tù đày này, thứ quý giá và hiếm hoi nhất chính là tình người chứ chẳng phải điều gì khác. Bả dòm một hồi, vỗ vỗ lên vai tôi, kêu:

– Nhìn vẫn còn ngon lành quá hen. Lát ăn cơm xong lên phòng giáo vụ nha con, cô có công chuyện kiếm con đó.

Tôi dạ một tiếng gọn lỏn. Bả coi bộ hài lòng dữ, quay qua lấy cơm rồi đi thẳng.

Con nhỏ không cho tôi đi lấy cơm. Nó bắt tôi ngồi im tại bàn, lăng xăng chạy đi lấy cơm, xuống căng tin mua mấy thứ đồ tôi thích ăn bày một đống tại bàn. Lão Ngọc lại gật gù:

– Bữa nay như kiểu đón Việt kiều về nước nha! Kiểu này chắc tao cũng ráng kiếm bạn gái trong trại quá, nhìn mà phát thèm!

Tôi xăng xái phát biểu:

– Em thấy tướng anh với thím Trang là đúng hợp luôn đó anh Ngọc!

Thím Trang là beo cỡ thời tiền sử tại cái trại của tôi. Bả cỡ 50 tuổi, gầy nhom, mặt lúc nào cũng trát nguyên lớp phấn dày cui. Bữa nào đi ăn cơm ngang qua bả tôi muốn bỏ bo luôn, bởi nhìn bả thấy phán ớn. Lão Ngọc nghe câu nói đó của tôi suýt nghẹn, trợn mắt ký đầu tôi một cái, mặc cho con nhỏ Mỹ Anh ở bên cạnh cười khúc khích. Sao đánh tôi ngang xương vậy chớ – thiệt tình tôi thấy không còn ai xứng đáng với lão hơn bả.

Cơm trưa xong xuôi, tôi với con nhỏ lon ton lên phòng giáo vụ. Phòng giáo vụ cũng vừa cơm nước xong, mỗi người ngậm một cái tăm ngồi coi tivi, coi bộ nhàn nhã ghê. Thực ra, trong cái trại này nhàn và sướng nhất chính là đám giáo vụ, tối ngày chỉ lo nói chuyện với học viên, ổn định tâm lý cho tụi nó đỡ trốn trại và bày vẽ chuyện gì đó cho tụi học viên giải trí. Tôi bước vô cửa phòng, thấy nguyên một đám ánh mắt nhìn mình đầy trìu mến. Ông Bảo ngoắc ngoắc:

– 2 Đứa vô đây ngồi uống trà nè.

Bà giáo vụ già cũng lăng xăng tới bàn làm việc, móc ra gói bánh ngọt đưa cho con nhỏ Mỹ Anh. Con nhỏ cười re, coi bộ quen với mấy vụ ăn hối lộ của giáo vụ dữ. Lại nghe giọng ông Bảo tỉnh rụi:

– May mà mày ra sớm nha Long, tụi thầy ban đầu sợ trại xảy ra án mạng thì chết cả đám!

Tôi ngẩn người. Cái gì mà có án mạng ở đây trời? Con nhỏ mặt đỏ phừng phừng, nhõng nhẽo la:

– Thầy mà nói ra em nghỉ chơi thầy luôn đó!

Cái con nhỏ này thiệt tình cũng liều quá xá luôn. Đe nghỉ chơi cả với giáo vụ mới ghê. Lão Bảo cười ha hả, sức mấy lão sợ con nhỏ nghỉ chơi:

– Bữa mày mới bị bắt vô kỷ luật, con nhỏ này tối ngày lên giáo vụ ăn vạ, nó còn đòi tự tử nữa đó.

Bà giáo vụ già nghe cũng tủm tỉm cười. Mặt mũi con nhỏ sượng trân, chúi đầu vô lưng tôi không dám ngó ra. Tôi nghe trong lòng ngọt ngào quá đỗi, vòng tay ra sau ôm nhẹ lấy con nhỏ. Đám giáo vụ cũng coi như không thấy gì hết, tỉnh queo ngồi uống nước. Bà giáo vụ già lại tiếp lời:

– Thôi ra như vầy là tốt rồi. Tụi cô đang lo sắp tới Noel, không có ai phụ mấy vụ văn nghệ của trường. Nhỏ Mỹ Anh nó hăm nếu con không ra nó cũng không có tham gia, làm tụi cô mong con ra muốn chết luôn!

Cái mặt con nhỏ áp vô lưng tôi nghe nóng phừng phừng. Thứ da mặt mỏng dính như con nhỏ bị đám giáo vụ cho 2 chiêu chí mạng nhảy dame x3 chắc cũng xém cháy vì mắc cỡ. Tôi kêu bà giáo vụ:

– Giúp được phòng giáo vụ việc gì, tụi con cố hết sức được mà cô. Mấy thầy cô giúp tụi con quá trời rồi mà.

Bả ưa nịnh dữ lắm, chỉ thấy cái mũi nở ra to thiệt to. Mắt bả híp lại, gật gù:

– Vậy cô nhờ Long một chuyện nha. Con kêu anh Ngọc đi đánh guitar dùm trường được không?

Tôi muốn á khẩu với cái đề nghị của bả. Lão Ngọc chơi guitar mùi mẫn có tiếng, nhưng trước giờ đâu ai dám kêu lão đi đánh nhạc cho mà hát. Hơn nữa, bài tủ của lão toàn nhạc tù, nhạc chế, không lẽ trại định tổ chức liveshow văn hóa phẩm độc hại sao ta?

Trong trường trại, thứ không thiếu nhất chính là đám biết chơi đàn. 10 Đứa từng đi cai, đi trại bét ra cũng có một vài đứa biết chơi nhạc cụ. Không guitar thì gõ bo, cá biệt có đứa chơi được cả organ và nhiều loại nhạc cụ khác. Tôi biết lão Ngọc chơi guitar cũng thuộc dạng số má ở trường trại, nhưng kiếm đại một đứa biết chơi đàn là được, cứ gì phải bắt lão đích thân chơi? Tuy nhiên cái vụ này lại có mắc mớ bên trong mà lúc đó, tôi không sao hiểu nổi.

Thường thường, đám du đãng trong trại luôn phải giữ một bộ mặt trầm hết sức – đại loại anh đại phải có phong thái lạnh lùng giống như phim võ hiệp vậy. Chào họ – lạnh lùng gật đầu. Bới cơm cho – lạnh lùng ăn. Bực lên xáng vô mỏ – lạnh lùng đập lại chèm bẹp. Đám Nam Tàu, Hiếu mốc trong trại cũng vậy. Ngồi đâu là làm bộ như nhà hiền triết đang suy tính về lẽ nhân sinh, ít khi thấy giỡn với đám em út, nói chuyện thoải mái cũng không. Chính vì vậy, đám học viên mới kiêng nể, không xáp vô nên đâu biết mấy lão nghĩ gì, tính gì. Thiệt tình cũng không trách họ được, du đãng mà suốt ngày cà rỡn, chọc tụi nhỏ, riết rồi sẽ bị lờn mặt, nói đám em út không có chịu nghe. Bởi vậy, dù họ không muốn nhưng cũng phải ráng giữ lấy “cái nét” du đãng mắc dịch của mình.

Lão Ngọc nhà tôi không vậy. Style của lão là hòa đồng, không hay làm bộ. Lão cũng chẳng cần lạnh lùng hay trầm ngâm gì hết ráo, cái tiếng ác của lão ngoài giang hồ đủ làm chỗ dựa cho lão tung hoành không có vướng mắc nào tại cái trại nhỏ xíu này. Hơn nữa, cái cách đối xử của lão hiền lành nhưng có uy, đám em út lúc nào giỡn ra giỡn, làm ra làm chứ không lộn xộn. Mà tính lão rất ghét trò đu đeo, không ưa cái đám khoái dựa hơi kéo đàn kéo lũ theo lão chỉ vì cái tiếng. Bởi vậy, suốt quãng thời gian trong trại, lão cũng chỉ cần có một mình tôi và nhỏ Mỹ Anh là em út.

Kể cũng tội cho đám nhỏ cùng phòng. Tụi nó nhóc con khoái coi mấy thứ phim ảnh, ca nhạc, nhưng tới khi lão nằm đọc truyện lại buồn thiu chui ra ngoài chơi hết. Lão không ưa ồn ào khi đang đọc sách, mà sách kiếm hiệp lão đọc cỡ 18 tiếng một ngày. Tôi bước vô phòng, lão vẫn nằm gác chân đọc truyện coi bộ say mê lắm. Rón rén bước lại, lấy trong túi ngực ra phong kẹo caramen đưa cho lão:

– Ăn kẹo nè anh Ngọc!

Lão có cái tật như con nít là khoái ăn kẹo. Ba cái lúc đọc truyện lại càng khoái dữ. Thiệt tình, giang hồ số má khoái ăn kẹo – tôi mà kể chuyện này ra ngoài chắc lão cũng mất số luôn. Lão cầm phong kẹo, bóc một cái đút vô mồm, lim dim đọc tiếp. Tôi thấy bực à nha, mất công mua kẹo về dụ mà lão cầm tỉnh bơ, không thèm nói với tôi một câu cảm ơn cho có. Tôi leo luôn lên giường, ngồi chồm hổm:

– Đấm lưng không anh Ngọc? Vừa nằm đọc vừa đấm lưng nha!

Lão quay mặt lại, ngó tôi đầy vẻ nghi ngờ:

– Mày lại tính kêu tao làm gì, đúng không?

Lão này đúng là con quỷ mà. Tôi làm mặt khổ, kêu:

– Trời đất, làm gì có cái vụ đó. Anh giúp em bao nhiêu việc rồi, em làm vầy không được sao?

Lão nghe có vẻ yên tâm, xoay cái lưng lại tiếp tục đọc, kêu:

– Vậy thì được.

Tôi đấm nhè nhẹ vô lưng lão. Lưng này đi massage chắc mấy con nhỏ đấm bóp nhìn cũng muốn xỉu luôn. Ngoài cái hàng chữ vênh váo: Vô địch khám lớn, lão còn xăm nguyên cái thuyền buồm bự thật bự, đen thui, nhìn qua hao hao giống tàu hải tặc trong phim vậy. Đám giang hồ Bắc xăm trổ cũng khác nhiều so với dân Nam, thường sau lưng sẽ là một điển cố nào đó của Tàu: Tam anh chiến Lữ Bố (Trương Phi, Quan Vân Trường, Lưu Bị đánh với Lữ Bố), lãng tử hồi đầu (hình cha thư sinh bước một chân lên thuyền, mặt ngoảnh lại), một tay che trời (cái bàn tay quỷ vươn lên nắm lấy mặt trời), long tranh hổ đấu (rồng hổ oánh lộn) hoặc các hình bự, có ý nghĩa đàng hoàng. Tôi cũng khoái xăm trổ lắm, nhưng như kiểu có duyên cớ gì đó, mỗi lần nằm xuống tính xăm lại bị hoãn, giờ trên người vẫn trắng bóc. Khi tới tuổi trưởng thành hơn, nghĩ về mấy vụ xăm trổ lại thấy may. Dẫu sao, thứ đó có đẹp, có ngầu nhưng khi dính vô trên người, muốn bỏ cũng không có được…

Tôi lại làm bộ trầm trồ:

– Tướng anh Ngọc đẹp quá ha, hình xăm cũng ngầu một cây!

Cái này hố à nha. Khen tướng lão đẹp khác gì chọc tức lão. Cái cùi chỏ lão cho ngay một phát vô mạng sườn tôi:

– Thằng nhóc quỷ, chọc tao hả? Có chuyện gì thì nói nhanh, khỏi giả bộ đi!

Tôi cười trừ, ngồi xuống cạnh lão làm mặt ngoan:

– Thật ra thì cũng có chuyện em tính nói với anh nhưng mà ngại không biết nói sao nữa!

Lão tỉnh bơ xoay người lại:

– Bởi vậy nên mày mang kẹo dụ tao, phải không? Tao biết mà, tự dưng thấy mày tốt đột xuất tao cũng nghi nghi.

Tôi liếm môi:

– Thật ra thì cũng không phải chuyện của em. Mấy bà giáo vụ biết anh chơi đàn đỉnh cao luôn, muốn mời anh đợt này tham gia văn nghệ chút để các bả nở mày nở mặt nhưng không có dám kêu anh, nhờ em qua nói đỡ.

Đời ai cũng khoái nghe nịnh hết trơn hết trọi. Lão Ngọc cũng không phải ngoại lệ. Lão nghe khen “chơi đàn đỉnh cao”, rồi giáo vụ cũng kiếm thằng nhỏ tới năn nỉ, trong lòng cũng khoái tới nở hoa luôn, nhưng mặt ngoài vẫn làm bộ lạnh te:

– Mắc mớ gì đến tao? Tại sao tao phải đi tham gia cái văn nghệ khỉ gió đó?

Chất của du đãng đỉnh cao là nắm thóp được du đãng đỉnh thấp, du đãng đỉnh thấp lại nắm cổ được đám du đãng tép riu. Cái vòng luẩn quẩn ấy tôi không có biết, nhưng đảm bảo đám giao vụ khôn hơn nghiện biết thừa. Lão Ngọc nhà tôi mà tham gia mấy cái vụ này, đâu dễ gì lão chịu đi một mình. Nam tàu và Hiếu mốc – 2 du đãng cộm cán của trại được lão phân công gõ bo và chơi đàn đệm, bởi lão đâu có tính solo như kiểu Ưng Hoàng Phúc. 2 nhà du đãng hiền triết lại thộp cổ đám đàn em biết văn nghệ đi theo mình cho đỡ… quê độ.

Danh sách các phần:
Phần 1
Phần 2
Phần 3
Phần 4
Phần 5
Phần 6
Phần 7
Phần 8
Phần 9
Phần 10
Phần 11
Phần 12
Phần 13
Phần 14
Phần 15
Phần 16
Phần 17
Phần 18
Phần 19
Phần 20
Phần 21
Phần 22
Phần 23
Phần 24
Phần 25
Phần 26
Phần 27
Phần 28
Phần 29
Phần 30
Phần 31
Phần 32
Thông tin truyện
Tên truyện Trại cai nghiện
Tác giả FrogMan
Thể loại Truyện sex dài tập
Phân loại Đụ công khai, Đụ tập thể, Làm tình nơi công cộng, Làm tình tay ba, Tâm sự bạn đọc, Truyện sex có thật
Tình trạng Truyện đã hoàn thành
Ngày cập nhật 06/01/2020 06:38 (GMT+7)

Mục lục truyện của Tác giả FrogMan

Liên kết: Truyện hentai - Truyện 18+ - Sex loạn luân - Sex Trung Quốc - Sex chị Hằng - Truyện ngôn tình - Truyện người lớn - TruyenDu.com - HentaiVN - Truyện hentai không che - Facebook admin

Thể loại





Top 100 truyện sex hay nhất

Top 4: Cô giáo Mai
Top 5: Cu Dũng
Top 14: Số đỏ
Top 22: Thằng Đức
Top 25: Gái một con
Top 30: Thằng Tâm
Top 41: Cô giáo Thu
Top 43: Vụng trộm
Top 52: Xóm đụ
Top 66: Diễm
Top 72: Tội lỗi
Top 74: Dì Ba
Top 76: Tình già
Top 77: Tiểu Mai
Top 79: Bạn vợ
Top 85: Mợ Hiền
Top 90: Tuyết Hân